Người bắt tay với anh tên là Lục Trầm Ba có tóc mai hơi bạc, ông ta là giáo sư, người có địa vị cao nhất, hai người còn lại có cấp bậc thấp hơn một chút, tên là Tôn Hưng Quốc và Lâm Đồng Kiệt.
“Tôi muốn giám định bức tranh này”, Trần Đức đưa ống tranh trong tay cho Lục Trầm Ba: “Đây là bức ‘Thanh Hà Thượng Đồ’ của Đường Dần vào thời nhà Minh, mong các vị chuyên gia giúp tôi định giá”.
Trần Đức biết bức tranh Thanh Hà Thượng Đồ là đồ cổ, nhưng về phương diện định giá vẫn phải nhờ những người chuyên nghiệp này.
“Thanh Hà Thượng Đồ?”, vốn dĩ Lục Trầm Ba đang định giơ tay ra nhận lấy ống tranh của Trần Đức, nhưng lúc này lại ngừng lại một lát, sau đó thu tay về: “Cậu chủ Trần, cậu có chắc đây là Thanh Hà Thượng Đồ không? Bức tranh đó là sự tồn tại huyền thoại trong giới thư họa cổ đại của chúng tôi, tương truyền đã bị thiêu hủy từ lâu, không phải là cậu mang hàng giả đến đấy chứ?”
“Thanh Hà Thượng Đồ, mặc dù tôi không biết nhiều về thư họa, nhưng tôi đã nghe nói về bức tranh này. Rất nhiều người đang tìm kiếm nó, nhưng thực sự không tìm thấy, đồ giả cũng khá là nhiều”, Tôn Hưng Quốc nâng gọng kính có dây vàng lên, thờ ơ nói: “Những người trẻ tuổi mua hàng giả cũng không phải chuyện mới mẻ gì”.
“Haiz…”
Lâm Đồng Kiệt thở dài liếc nhìn Trần Đức, anh chàng này mặc một bộ quần áo bình thường, trông không giống một người sở hữu những bức họa cổ.
Tục ngữ có câu: Thời thịnh thế trữ đồ cổ, thời loạn thế mua vàng kim.
Thời nay có người nào chơi đồ cổ mà không phải là người có tiền?
Không cần nói cũng biết, chắc chắn là ham rẻ, bị người ta lừa gạt rồi: “Tôi còn tưởng có bảo vật quan trọng nào đó cần được giám định nên chủ tịch Trương mới huy động nhân lực mời chúng tôi đến đây, không ngờ lại là hàng giả”.
Ba người ngay cả nhìn cũng lười, hoàn toàn khẳng định thứ trong tay Trần Đức là hàng giả.
Thứ nhất, Trần Đức còn quá trẻ, người ở tuổi này vừa tự cao tự đại, vừa ngu dốt thiển cận, rất dễ bị lừa.
Thứ hai, mấy năm nay không biết bao nhiêu người đổ xô đi tìm Thanh Hà Thượng Đồ, đã không ít người bị lừa, về sau lại có lời đồn Thanh Hà Thượng Đồ đã bị tiêu hủy từ lâu.
Chính vì hai nguyên nhân này, cho nên bọn họ càng củng cố suy đoán Trần Đức cầm hàng giả, cảm thấy vừa thất vọng vừa tức giận, chờ đợi cả nửa ngày, rốt cuộc lại ăn quả đắng.
“Ba người này tự cao tự đại thế cơ à?”, Trần Đức cau mày, nhủ thầm trong bụng.
“À… Ha ha…”, Miêu Tiểu Thanh thấy cục diện trở nên bối rối, lập tức mỉm cười ngọt ngào, từ tốn nói: “Thưa ba vị tiền bối, nếu đã đến rồi thì thôi cứ xem qua một chút đi, chủ tịch cũng đích thân nhờ tôi tiếp đón anh Trần đây chu đáo, cho dù là giả đi nữa, các vị cũng có thể chỉ điểm thêm cho anh Trần mà, vậy tôi cũng dễ bề ăn nói với chủ tịch”.
“Việc này… Thôi được, để chúng tôi xem thử”.
Miêu Tiểu Thanh nói rất có lý, ám chỉ bọn họ nhận tiền mà không làm việc, không tiếp đón Trần Bát Hoang tử tế, khó ăn khó nói với Trương Thiên Dương.
Tuy trong giọng nói mang ý cảnh cáo, song cũng giữ thể diện cũng như đưa bậc thang cho họ bước xuống.
Lục Trầm Ba nhận lấy ống giấy của Trần Đức, lấy bức tranh từ trong đó ra, trải bừa bức tranh lên mặt bàn hội nghị.
“Hai ông qua đây nào, chúng ta cùng xem”, Lục Trầm Ba vẫy vẫy.
“Đi nào”.
“Để xem xem”.