“Khâu kiểm tra lần này chặt chẽ hơn, nghe nói là vì gần đầu cũng không yên ổn, nhà họ Hàn ở Giang Bắc đã bị người diệt cả nhà. Tối qua, thành phố Tần chúng ta còn xảy ra án mạng”, trong đám người, có người nói.
“Thế à, vậy thì nên kiểm tra thật, trường hợp hôm nay quan trọng như vậy, cũng không thể xảy ra sự cố được”.
“…”
Trong dòng người, Diêm Mộng và Mạc Thiếu Dương không khỏi liếc nhau, bọn họ không biết chuyện ở Giang Bắc là sao, nhưng lại tự mình trải qua chuyện tối qua.
Nếu không phải chú hề kia xuất hiện thì giờ hai người họ cũng không biết còn có thể đứng ở đây không.
Hai người ăn ý không nói gì, sau khi vượt qua kiểm tra, bèn chậm rãi vào vị trí.
So với họ thì Trần Đức lại đơn giản hơn rất nhiều, biết anh tới, Trương Thiên Dương đã sớm bảo Quan Hổ mới từ Giang Bắc về tự mình tiếp đón, lối đi đặc biệt kia là chuẩn bị riêng cho Trần Đức.
Anh vừa đến, Quan Hổ đã tự mình bước tới tiếp đón, ngoài ông ta ra còn có Miêu Tiểu Thanh. Cô mặc một chiếc sườn xám thướt tha, tôn lên dáng người.
Trần Đức thấy cô thì có hơi bất ngờ: “Tiểu Thanh, cậu…”
Quan Hổ vội vàng nói:
“Cậu chủ Trần, lần trước sau khi anh Dương gặp cô Tiểu Thanh liền điều tra về cô ấy, cảm thấy cô ấy là một người rất tài giỏi nên đã sắp xếp đến tập đoàn Thiên Dương. Trước mắt đang là giám đốc kinh doanh ở khu vực Hoa Nam thuộc tập đoàn Thiên Dương của chúng tôi. Hôm nay chúng tôi đặc biệt mời cô ấy đến đây đảm nhiệm việc này”.
“Người khác sợ là sẽ không chăm sóc cậu chu đáo, cậu và cô Tiểu Thanh là bạn học cũ nên đã đặc biệt mời đến tiếp đón cậu”.
“Ôi đệt, Tiểu Thanh, tốc độ thăng chức của cậu nhanh phết nhỉ”, ở cùng với bạn học cũ, Trần Đức không còn lạnh lùng như trước, nói đùa: “Cậu ngồi hỏa tiễn đấy à?”
“Đâu có”, Miêu Tiểu Thanh cười tủm tỉm: “Đi thôi, còn đứng đây làm gì, đi vào với tôi”.
“Được, đi thôi”.
Quan Hổ biết ý tìm lý do rời đi, trong lòng không ngừng cảm thán cách đối nhân xử thế của Trương Thiên Dương, tìm người khác tiếp đón Trần Bát Hoang có thể sẽ khiến anh bất mãn vì một số chuyện, nhưng Miêu Tiểu Thanh và anh là bạn học cũ, bọn họ rất hiểu nhau, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện.
Sau khi Quan Hổ rời đi, Miêu Tiểu Thanh mới hoàn toàn thả lỏng, dù sao ông ta cũng là người thân cận nhất của Trương Thiên Dương, khi ông ta ở đây, Miêu Tiểu Thanh luôn rất thận trọng:
“Trần Đức, cậu lợi hại thật đấy, tôi nghe chủ tịch nói vốn dĩ cuộc đấu giá lần này còn ba tháng nữa mới bắt đầu, nhưng vì cậu muốn bán gì đó nên mới tổ chức sớm hơn”.
“Tôi cũng chỉ bảo ông ta tùy tiện tìm giúp tôi một buổi đấu giá thôi. Ai mà biết lại làm rầm rộ như vậy”, Trần Đức tỏ vẻ bất lực: “Nhưng mà lão già đó quả thực rất giỏi làm ăn”.
Trương Thiên Dương chỉ với hai bàn tay trắng, có thể đạt được vị trí như ngày hôm nay, chắc chắn không phải là người bình thường, đối nhân xử thế cực kỳ hoàn hảo.
Trần Đức dám khẳng định đổi lại là bất kỳ doanh nhân hay phú hào nào cũng sẽ không vì một thanh niên mới ngoài hai mươi như anh mà đẩy nhanh một hội nghị quan trọng như vậy.
Càng không vì anh mà đến nhà họ Hàn ở Giang Bắc đánh cược mạng sống của mình!
Trương Thiên Dương cực kỳ lão luyện, kinh nghiệm đầy mình, ông ta có một tầm nhìn và lòng dũng cảm phi thường, độc nhất vô nhị. Những điều này chắc chắn đóng vai trò cực kỳ quan trọng trên con đường gây dựng sự nghiệp của ông ta.