Bát Gia Tái Thế

Chương 488




Tuy hắn ta là con ông cháu cha thật đấy, nhưng mỗi tháng, phí sinh hoạt mà bố hắn ta cho cũng có hạn mức. Đêm nay bỏ ra 1 triệu để khoe khoang, giờ hắn ta chỉ còn lại hơn 600 ngàn, mà tiền tiêu vặt tháng sau thì… bố hắn ta còn chưa cho đâu!

“Tao không cần biết, tao muốn 1 triệu, trong thẻ của mày còn 600 thì đưa trước đây, 400 còn lại tao cho nợ”, Hoa Ban Hổ cười dịu dàng: “Mày thấy sao?”

Đám xã hội đen bọn họ chủ yếu là vì tiền, còn lại thì…

Đều được xếp hạng sau tiền.

“Được, được, anh Hổ, tất cả đều do anh định đoạt!”, Mạc Thiếu Dương không muốn bị đánh, hắn ta đã từng nghe danh mấy người Hoa Ban Hổ, giết người phóng hỏa, không có chuyện gì là không làm.

Trong lòng hắn ta rất rõ, trận đánh vừa rồi chỉ là hù dọa mà thôi.

Nếu hắn ta không thuận theo, nói không chừng sáng ngày mai, thi thể của hắn ta sẽ bị phát hiện ở đâu đó.

“Ồ, cũng rất thức thời đấy, bọn tao rất thích những đứa có thân thế to lớn, lại biết thời biết thế như mày!”, lão Đầu Trọc đứng bên cạnh liền đem một cái máy đến: “Nhóc con, quẹt thẻ đi!”

Mạc Thiếu Dương nào dám chần chừ, hắn ta run rẩy lấy thẻ ra, chuyển hơn 600 ngàn bên trong đi, kế đó, dưới sự bức bách của đám người Hoa Ban Hổ, hắn ta đã viết một tờ giấy nợ trị giá 400 ngàn.

“Được rồi, cái đồng hồ này là của mày!”, lão Đầu Trọc lấy ra một cái hộp được gói kỹ lưỡng, ném cho Mạc Thiếu Dương: “Một triệu của mày là để mua nó, hiểu không?”

Số tiền quẹt thẻ chuyển ra ngoài dưới danh nghĩa mua đồng hồ, nói cách khác, 1 triệu của Mạc Thiếu Dương không bị chiếm đoạt, cũng không bị lừa đảo, mà chỉ là một giao dịch bình thường.



Dù sau đó Mạc Thiếu Dương có đi báo cảnh sát thì cũng chẳng có bất kỳ tác dụng gì.

“Hiểu, em hiểu!”, Mạc Thiếu Dương gật đầu, cười làm lành: “Anh Hổ, bây giờ chúng ta đều là anh em, có thể thả… thả bọn em đi được không?”

“Đương nhiên, ai bảo chúng ta là anh em chứ?”, Hoa Ban Hổ tự tay đỡ Mạc Thiếu Dương dậy, thoạt nhìn hệt như anh em ruột, hắn còn tỏ vẻ kinh ngạc nói: “Ôi chao, cậu Mạc, sao trên người cậu lại bẩn như vậy, là ai đánh cậu hả? Đúng là vô nhân đạo, nói cho anh Hổ biết, anh Hổ giúp cậu báo thù!”

Má nó! Không phải do người của mày đánh à? Giờ còn giả vờ giả vịt, giả vờ cái con mẹ nhà mày!

Khóe miệng Mạc Thiếu Dương co rút, nhưng vẫn giữ vẻ mặt thận trọng, nở một nụ cười khó coi: “Không có, không có, không có ai đánh em cả, anh Hổ, là do em tự ngã…”

“Hóa ra là như vậy!”, Hoa Ban Hổ dường như hiểu ra tất cả: “Xem đi, cậu Mạc, sao lại không cẩn thận như vậy, sau này phải chú ý hơn một chút có biết không? Anh em bị thương khiến lòng tôi cũng đau đớn lắm!”

“Được, anh Hổ, em nhất định sẽ cẩn thận, anh Hổ, trong nhà em còn có việc, bọn em đi được rồi chứ?”, Mạc Thiếu Dương không muốn nán lại thêm một phút giây nào nữa, hắn ta hận không thể lập tức rời đi.

“Chớ vội, chớ vội!”

Hoa Ban hổ nói: “Anh em với nhau, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, anh em như tay chân, đàn bà như quần áo”.

Sau đó, hắn liếc nhìn Diêm Mộng với vóc dáng yêu kiều đang đứng bên cạnh, rồi nói: “Người anh em, hôm nay ở quán bar, tôi đã đem người đàn bà tôi yêu nhất cho cậu chơi rồi, hề hề… Có phải đàn bà của cậu cũng nên để anh em tôi thử chút không…”

Diêm Mộng hoảng sợ, vô thức lui về sau, trái tim không khỏi đập bang bang trong lồng ngực, bất an cùng sợ hãi vọt thẳng lên não.