“Cậu là cái thá gì, vị cậu chủ Mạc kia bỏ ra một triệu không phải cũng chỉ nói được vài câu sao. Nếu như nói không gặp may thì hắn mới là người không may nhất. Còn tưởng Hạ Thiên Tuyết đến tìm hắn, vừa nghĩ đã thấy buồn cười”.
“…”
“Hừ!”
Nghe được những lời bàn tán xung quanh, Mạc Thiếu Dương bất giác hừ lạnh một tiếng.
“Có gì đáng khoe khoang chứ”, Lục Tầm Dạ khinh thường nói: “Cậu chủ Mạc đừng nóng giận, tên nhóc đó chỉ là may mắn mà thôi, làm sao có thể so sánh với cậu được.
“Đúng vậy, cậu chủ Mạc, Hạ Thiên Tuyết chỉ là góp vui lấy lệ mà thôi, cô ấy sẽ không thực sự làm gì đó với tên nhóc kia đâu”, một người phụ nữ giống như đã nhìn thấu mọi chuyện nói: “Bây giờ chưa chọn cậu chủ Mạc, nhưng đợi thêm vài lần nữa chắc chắn sẽ tự tìm đến cửa”.
“Cậu chủ Mạc, anh mới là ngôi sao sáng nhất đêm nay!”
Đám người đó mỗi người một câu, câu này sỉ nhục Trần Đức, câu kia tự đề cao chính mình và Mạc Thiếu Dương, chẳng mấy chốc bầu không khí sôi nổi đã khôi phục trở lại.
Chỉ là trong lòng ai nấy cũng đều hiểu rõ, cho dù bọn họ có coi thường Trần Bát Hoang đến đâu, không ưa anh, sỉ nhục anh đến mức nào.
Thì đêm nay, anh vẫn là người đáng ghen tị nhất.
Mạc Thiếu Dương đã bỏ ra một triệu, nhiều nhất chỉ có thể được xếp hạng hai!
Hơn nữa, chuyện tức giận hơn là, Trần Bát Hoang… không tốn một xu!
Tầng trên cùng của quán bar Thiên Tuyết.
Hạ Thiên Tuyết đưa Trần Đức đến một nơi yên tĩnh, có thể chiêm ngưỡng quang cảnh ban đêm của Thiên Hương Kiều, trước cửa sổ sát sàn, bartender giỏi nhất của quán bar đang phục vụ bọn họ.
“Bát Hoang, anh thật đẹp trai”, Hạ Thiên Tuyết ngồi bên cạnh Trần Đức, đôi mắt mê người của cô ấy mở to, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Trần Đức một cách thẳng thừng.
“Anh biết mà”, sắc mặt Trần Đức rất bình tĩnh và thản nhiên.
“Mấy ngày nay sao không thấy anh, có phải lại đi tìm phụ nữ mới rồi không?”, Hạ Thiên Tuyết nhẹ nhàng uống một ly Cocktail Recipes, nhưng giọng điệu lại như một cô học sinh than phiền rằng lâu rồi anh không đến.
“Gần đây gặp rất nhiều chuyện”, Trần Đức liếc nhìn xuống lầu, trước cửa quán bar Thiên Tuyết, anh nhìn thấy rõ Hoa Ban Hổ và những người khác đang đứng hút thuốc ở bên ngoài.
“Lại có câu chuyện mới sao, người ta muốn nghe, anh nhanh kể đi”.
“Ừm… ngày xưa có một ngọn núi, trên núi có một ngôi miếu, trong miếu…”
“Dừng lại, anh đúng là tên khốn, lại muốn lừa em”.
Hạ Thiên Tuyết kịp thời cắt ngang “câu chuyện” của Trần Đức, tức giận nói: “Hừm, nếu anh không muốn kể thì thôi vậy, có thể cho em mượn vai một lát được không?”
“Được”, Trần Đức đáp.
Được sự đồng ý của Trần Đức, đầu của Hạ Thiên Tuyết đặt trên bờ vai rộng rãi của Trần Đức, khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy tràn đầy sự hài lòng, cô ấy không nói, chỉ im lặng dựa vào đó, một lúc sau dịu dàng nói:
“Nếu có thể cứ mãi như này thì tốt biết bao”.