Rằng mình có thể đánh một trận long trởi lở đất với người luyện võ sơ cấp đại sư!
Mà Trần Bát Hoang…
Tuổi tác cao lắm chỉ mới ngoài 20!
Hắn không tin một người còn trẻ như vậy đã đạt đến cảnh giới đại sư!
Do đó…
Hắn càng bình thản, hoàn toàn không có chút sợ hãi nào.
“Trần Bát Hoang, bản lĩnh mày không tệ”, Mã Viễn ôm Thanh Phong, giọng điệu giễu cợt: “Giết chết được Tống Bình, thật lòng mà nói tao cũng hơi bất ngờ, có điều…”
“Trong mắt tao, mày chẳng qua chỉ là một con chó bông, cơ mà mày khá hơn chó bông một chút, đó là mày biết sủa”.
Nói đến đây.
Mã Viễn bắt đầu từ tốn rút thanh trường kiếm ra, một cây kiếm có màu xanh biếc chậm rãi hiện ra từ trong vỏ, thân kiếm lóe sáng.
Thanh Phong đã rời vỏ, mỗi tấc đều tỏa ra hàn ý lạnh người.
Giây tiếp theo.
Mã Viễn lắc mình.
Thân thủ hắn cực nhanh, chỉ cần chưa đến nửa giây, hắn đã tiếp cận Trần Đức cách đó mấy mét.
Mũi kiếm chĩa thẳng vào cổ họng Trần Đức!
Về phần Trần Đức.
Anh vẫn đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Mã Viễn cười nhạt.
Chó bông vẫn chỉ là chó bông thôi.
Trước thế công như vũ bão của hắn, cơ bản là không kịp trở tay!
“Một con chó bông như mày được chết dưới linh khí của tao, chết trong tay tao, đó là vinh dự lớn của mày”.
Mũi kiếm của Mã Viễn càng lúc càng gần, gần hơn nữa, trên thân kiếm lóe lên hai gương mặt, là Mã Viễn với nụ cười nhếch mép và Trần Bát Hoang thờ ơ lạnh nhạt!
Quả thật là một thanh bảo kiếm!
Như gió rền sấm dữ, như rồng như hổ, khí thế nghiêng trời, cùng với âm thanh xé gió đầy sát ý, trong không khí không ngừng rít lên tiếng ma sát ken két rợn người!
Mã Viễn rất hiểu thực lực của mình, hắn đã thăng hạng không chỉ một đẳng cấp, nắm chặt nó trong tay, cũng giống như nắm chặt sống chết của kẻ khác vậy!
“Trần Bát Hoang, chết đi!”
Mã Viễn hưng phấn, kiêu ngạo, hắn muốn một kiếm xuyên yết hầu!
Xuyên thủng yết hầu Trần Bát Hoang!
“Nhớ kỹ, tên của tao, là Mã…”
Lời còn chưa dứt đã ngừng bặt.