Bát Gia Tái Thế

Chương 235




Cô ấy không thể không bội phục con mắt nhìn người của Tống Thiên Vũ.

“Đúng là hơi trễ… tuy nhiên, không trách anh được…” mãi một lúc lâu sau, Diệp Khánh Ngôn mới đáp lại một câu.

Có ai ngờ những chuyện này lại xảy ra cơ chứ?

Nhìn bốn vệ sĩ bỏ mạng, lòng cô ấy cảm thấy rất đau buồn.

“Ngữ Yên, em sao rồi?” Trần Đức bước đến bên cạnh Tống Ngữ Yên: “Nêu không có gì thì chúng ta mau rời khỏi đây!”

“Bố, bố tôi ờ trong xe, bố tôi còn ở trong xe, ông ấy đang nguy kịch!” Tống Ngữ Yên giật mình hoàn hồn, đột nhiên cô ấy bắt lấy tay Trần Đức, khóc nấc lên: “Trần Bát Hoang, không phải anh là đệ từ của cao nhân sao? Mau đi cứu bô tôi, ông ấy đang rất nguy kịch!”

Trời xanh dường như cũng nhìn thấy thảm kịch của nhà họ Tống, cơn mưa vốn bất chợt đến, bất chợt đi bỗng chốc tạnh hẳn.

Lúc này, trời đã rạng sáng.

Tống Ngữ Yên nắm lấy tay Trần Đức, cầu khẩn anh cứu Tống Thiên Vũ.

Tống Thiên Vũ nằm ở băng sau xe, hai mắt nhắm nghiền, cả người ướt đẫm máu cùng nước mưa, tuy nhiên, ông ấy vẫn còn thờ, chỉ là đang hôn mê mà thôi.

Trần Đức bắt mạch cho Tống Thiên Vũ, mày anh cau chặt: “Không còn sớm nữa, chúng ta vẫn nên rời khỏi đây càng nhanh càng tốt, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cảnh sát sẽ nhanh chóng đến đây…”

“Vêt thương của chủ tịch Tống… đợi quay về rồi tính tiếp!”

Trần Đức nhìn về phía Rose, anh vốn định gọi cô nhưng lại kinh ngạc phát hiện ở đó không có ai, chỉ còn lại một sỢi dây thừng.

Người phụ nữ kia có thể rời khỏi ngay trước mặt anh, quả thật có chút bản lĩnh.



Nêu đã đi rồi, Trần Đức cũng không quá quan tâm.

“ô ô…”

Tống Ngữ Yên vẫn còn đang khóc, sự kiện lần này đả kích không nhỏ đối với cô ấy. Diệp Khánh Ngôn đỡ cô ấy lên xe, dịu dàng an ủi: “Cô chủ, không sao nữa rồi, tất cả rồi sẽ tốt hơn, chúng ta lên xe, rời khỏi đây trước đã!”

Cái gì mà đệ tử cao nhân, Diệp Khánh Ngôn biết rất rõ, đây chỉ là lời nói dối của Tống Thiên Vũ dùng để lừa gạt Tống Ngữ Yên mà thôi.

Tuy nhiên, hiện tại cô ấy không thể nói ra chân tướng.

“Trần Bát Hoang, phiền anh lái xe, chúng ta về thẳng nhà!”

Tuy ngoài mặt Diệp Khánh Ngôn rất bình thản, nhưng trong lòng cô ấy lại cực kỳ hoảng hốt, chỉ khá hơn Tống Ngữ Yên một chút mà thôi.

Cô ấy theo bên cạnh Tống Thiên Vũ lâu như vậy, mấy chuyện như bắt cóc, ám sát cũng ít nhiều gặp phải, tuy chưa thấy máu cũng coi như có chút kinh nghiệm.

“Cô lái xe, tôi phải lái chiếc khác!”

Trần Đức không chút do dự từ chối yêu cầu của Diệp Khánh Ngôn.

Diệp Khánh Ngô nhíu mày, ngay khi cô ấy còn đang nghi hoặc, thì bỗng thấy Trần Đức ném cây dù trong tay, khom người ôm lấy thi thể những vệ sĩ của Tống Thiên Vũ đặt lên thùng một chiếc xe khác.

Trần Đức biết rất rõ, không thể để những người này ở đây, nếu để cảnh sát mang họ đi, Tập đoàn DƯỢc Thiên Vũ không chỉ gặp phải phiền toái, mà những người này cũng sẽ bị thiêu thành tro.

Nói gì đi nữa bọn họ cũng là trung thần lương tướng của Tống Thiên Vũ, nếu bị biến thành một đống tro tàn thì quả thực rất bất công.