Năm đó…
Một vụ án lớn đã xảy ra với Trần Đức.
VỢ anh, anh em của anh lần lượt ra đi.
Đội ngũ năm ấy, bây giờ chỉ còn lại một mình anh.
Mặc dù Trần Đức đã tàn sát tất cả những kẻ ra tay ở nước ngoài, nhưng ai cũng biết đằng sau đám hung thủ đó còn có kẻ khác.
“Có manh mối chưa?”, Hình Tông Đài hòi.
“Tạm thời vẫn chưa”.
Trần Đức lắc đầu, quay trờ lại thành phố, quả thực anh muốn điều tra chuyện đã xảy ra năm đó, nhưng
manh mối duy nhất còn sót lại là một tấm bản đồ máu do Trương Phàm để lại.
Hơn nữa, di chứng trên người anh vẫn chưa được loại bỏ hoàn toàn, nếu cô tình truy xét vào thời điểm này, nói không chừng sẽ bị đối phương tiêu diệt.
Còn nhớ năm đó anh giết chết gia chủ của một gia tộc ở nước ngoài, trước khi chết, vị gia chủ đó đã nói với anh một câu:
“Trần Bát Hoang, cho dù mày có lợi hại đến đâu thì trước mặt những người đó cũng không bằng một con kiến, nếu hắn muốn tiêu diệt thì chỉ cần một ngón tay mà thôi. Người bọn chúng muốn giết không phải vỢ mày, cũng không phải anh em mày, mà là… mày!”
Trần Đức chưa bao giờ quên câu nói này.
ít manh mối cũng không sao cả.
Miễn là anh còn sống.
Những người đó chắc chắn sẽ tìm đến tận cửa.
Vì vậy, Trần Đức không hề vội vàng.
Điều anh phải làm là củng cô sức mạnh của bản thân.
Hồi đó, gia tộc ở nước ngoài kia vô cùng lớn mạnh, mặc dù Trần Đức đã tiêu diệt được bọn họ, nhưng cũng phải hao tâm tổn sức, nhờ thiên thời địa lợi nhân hòa mới có thể làm được.
Vậy mà người đàn ông đó lại nói, những người đứng trong bóng tôi kia nếu muốn giết bọn họ, chỉ cần một ngón tay!
Có lẽ câu nói này quá phóng đại.
Nhưng, cũng đủ để chứng minh sức mạnh của những kè ẩn nấp phía sau đó.
“Hoang gia, tôi tin cậu có thể tìm được manh mối”.
Cho đến nay, toàn bộ Hoa Hạ, chỉ có mỗi Trần Đức biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, anh không muốn nói thì không ai rõ mọi chuyện thế nào.
Hình Tông Đài muốn giúp nhưng cũng không giúp được nên chỉ có thể nói: “Nêu cần gì thì cứ gọi cho tôi, lúc nào cũng được. Chỉ cần tôi có thể làm, tôi nhất định sẽ giúp”.
“Yên tâm, ông thấy tôi khách sáo bao giờ chưa?”
Hai người nói chuyện phiếm một lúc, Hình Tông Đài có việc công phải làm, nửa giờ sau mới chào tạm biệt Trần Đức rồi rời đi.
Trước khi đi, Hình Tông Đài lấy ra một lá thư và đưa cho Trần Đức: “Cái này là tên điên đó để lại cho cậu đấy”.
“Cảm ơn ông”.
Trần Đức cầm lấy bì thư đặt sang một bên.
Khi Hình Tông Đài đã rời đi, lúc này Trần Đức mới lấy chiếc hộp của Sửu gia ra.
Chiếc hộp gỗ hình vuông, được khóa bằng một ổ khóa han gỉ, Trần Đức giật mạnh một cái, ổ khóa lập tức bị gãy.
Mở hộp ra, từ bên trong bốc lên một mùi ẩm mốc, những thứ bên trong đều là đồ của Sửu gia luôn mang theo bên người lúc còn sống.
Trần Đức cẩn thận lật xem một lượt.
Anh tìm thấy một cuốn sách y học cũ, trong cuốn sách ghi lại một vài kiến thức, Trần Đức đã được học từ trước, giờ vẫn nhớ như in.
Ngoài ra, còn có một chiếc la bàn bát quái, bên trên phủ kín một lớp bụi trắng xóa, trông khá bí ẩn.
“Phù!”
Trần Đức thổi bay lớp bụi kia, để lộ hình dáng ban đầu của nó. ò chính giữa la bàn bát quái là một hình thái cực đồ, thái cực âm dương bổ trợ cho nhau. Thái cực sinh tứ tướng, tứ tướng sinh bát quái.
Tưởng chừng đơn giản nhưng lại phức tạp vô cùng, khoan nhắc đến thái cực và bát quái, chỉ với tứ tượng nằm lẫn lộn ở giữa, nó đã đại diện cho rất nhiều thứ rồi.
Ví dụ, kim mộc thủy hỏa thổ.
Hoặc là thái âm thái dương, thiếu âm thiếu dương.
Hay xuân hạ thu đông, âm dương cương nhu, đông nam tây bắc, tứ phương thần thú…
Những kiến thức này Sửu gia cũng đã từng chi dạy.
Chắc chắn bát quái này là thứ Sửu gia dùng để xem phong thủy và cát hung.
Ngoài cái la bàn bát quái ra, còn có một dãy kim bạc.
Kích thước dài ngắn lớn nhỏ, có đủ cả.