Chương 1093
“Nếu anh dám bỏ tôi lại, tôi sẽ không tha cho anh đâu”, Ưng Thanh Vũ hừ hừ nói, song khuôn mặt cũng đỏ bừng, xoa xoa bụng.
Cô ta quả thật rất đói, đã nhiều ngày cũng chưa ăn gì.
Nhìn bóng lưng đi xa của anh, cô ta bỗng dưng cảm thấy cái người tên Trần Đức này ngoài việc khá lạnh lùng ra thì… có vẻ còn rất tốt?
Ít nhất, cô ta cũng chưa bắt đối phương phải tìm đồ ăn giúp mình.
Hơn nữa, Trần Bát Hoang hoàn toàn có thể bỏ mặc cô ta, nhưng trong nửa tiếng hành trình qua, trên đường gặp phải dã thú gì đó đối phương cũng không có ý định vứt bỏ mình.
Từ đầu đến cuối đều ưu tiên bảo vệ cô ta.
Tuy mọi thứ đều là dùng võ kỹ Huyền giai cấp cao để đổi lấy, nhưng cũng khiến cô ta cảm thấy một sự yên tâm đã lâu không có.
“Tên khốn, anh phải về sớm một chút đó, tôi ở một mình sẽ sợ…”, Ưng Thanh Vũ nhìn màn đêm xung quanh rùng mình một cái, cẩn thận từng ly từng tý đi tới cạnh dòng suối nhỏ rửa sạch vết thương trên người.
Trong rừng, Trần Đức tìm được một ít dược thảo mọc cùng với nhau, rồi điều chế ra một mùi hương mà dã thú thích để bên cạnh.
Sau đó, anh đứng im một bên, lẳng lặng chờ đợi con mồi đến.
Khoảng 10 phút sau, trong rừng bỗng truyền đến một tiếng xào xạc.
Ánh mắt Trần Đức nhíu lại, mở thấu thị nhãn ra, thoáng chốc đã nhìn thấy một con heo rừng!
Một con heo rừng màu đen to bằng cả cái xe ô tô!
Đôi mắt nó tỏa sáng, bên miệng dài ra hai cái răng nanh, trên cổ cò một vòng gai nhọn như con nhím.
Nó gây ra tiếng động rất lớn!
Nơi nó đi qua, bụi cỏ bị giẫm bẹp, cây cối gãy rạp, cả khu rừng đều phát ra từng tiếng rắc rắc!
“Không ngờ lại câu tới con này”, Trần Đức đau đầu, loại heo rừng này da dày thịt béo, huống chi con heo này chắc cũng phải nặng ít nhất… 1000 2000kg?
Một con heo rừng nặng như vậy, nếu xông tới thì chắc sức công phá cũng phải hơn chục ngàn kg!
“Thôi, dùng mày luyện Trấn Lôi Ấn vậy”, sau khi có chút bất ngờ, trên người Trần Đức lập tức xuất hiện một luồng chiến ý cực kỳ nồng đậm. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Thoáng chốc, đôi mắt màu đỏ tươi của con heo rừng kia đã nhìn chằm chằm vào anh!
Nó giống như bị khiêu khích, kêu ré lên một tiếng đinh tai nhức óc rồi phóng thẳng về phía Trần Đức!
Tuy cơ thể nó rất lớn, nhưng tốc độ lại rất nhanh, mạnh mẽ như chúa sơn lâm hay một chiếc xe hơi nhấn hết ga, nghiền nát mọi thứ, quét ngang tất cả, kéo theo một tiếng xé gió lao đến.
Chưa đến 10 giây thì nó đã xông tới trước mặt Trần Đức, hai cái răng nanh dài thòng cứng như sắt thép táp về phía anh.
Cơ thể Trần Đức nhoáng lên, cùng lúc đó, trong tay cũng bấm ấn.
Giây tiếp theo, trong lòng bàn tay anh chợt có sấm sét ngưng tụ.
Anh giơ tay lên bổ thẳng vào đầu nó.
“Bốp!”
Cơ thể con heo rừng run lên, đỉnh đầu bốc lên một làn khói đen như bị sét đánh.