Bắt Em Về, Tiểu Nha Đầu

Chương 4




_ Tên cô ấy là Hy

_ Hy?

Cái tên này Tiêu Dũ đã nghĩ ngợi rất lâu mới ra được. Cô nhìn anh rồi lại nhìn Vương Tử

_ nhưng cậu hãy gọi cô ấy là Hy Tranh

_hmm tên lạ, nghe êm tai, rất hay_ Vương Tử gật gật đầu

Từ nãy giờ cô toàn nhìn quanh, không nói lên câu nào làm Vương Tử cảm thấy không thoải mái, anh cầm tách trà lên uống một ngụm.

_Hy Tranh năm nay bao nhiêu tuổi?

14

_Trẻ nhỉ, trông em còn trẻ hơn 14

Cảm ơn

_ Này, tôi hỏi Hy Tranh sao cậu lại trả lời!

Thích! Một chữ của Tiêu Dũ cùng cái nhún vai làm Vương Tử điên máu. Thằng quỷ này đúng là.

_Hôm nay không đi làm à?

_Chủ Nhật

Sau đó anh cùng Vương Tử nói thêm vài câu rồi chuyển qua đề tài chính. Vương Tử đến đây là muốn rủ Tiêu Dũ đến dự tiệc của một tập đoàn cũng có tiếng trên hiện trường. Vương Tử không khác gì anh, cậu là một chủ tịch tập đoàn Thời Trang lớn, cũng cỡ tuổi 23. Hai người là bạn chí cốt, gia đình chơi thân với nhau.

_ Sao nào, có đi không?

Tiêu Dũ rất hay đi dự tiệc, nhất là của tập đoàn lớn vì có thể gặp đối tác lớn và hợp tác thêm nhiều tập đoàn khác.Nhưng hiện giờ Hy Tranh là vật cản duy nhất mà anh không thể đi.

Cô nghe ngóng tình hình, cũng hiểu được vấn đề. Tên cô là Hy gọi là Hy Tranh, chỉ có duy nhất Tiêu Dũ gọi là Nha Đầu thôi. Còn đó là bạn của Tiêu Dũ tên Vương Tử và Tiêu Dũ được rủ đi dự tiệc. Dự tiệc? Ông bà Tú Loan cũng rất hay đi, nghe nói có rất nhiều thứ lạ, thật tò mò a.

(*sẽ gọi Nha Đầu bằng Hy Tranh, chỉ khi với Tiêu Dũ mới viết là Nha Đầu)

Tiêu Dũ đang đắn đo không biết làm sao thì Vương Tử lên tiếng

_ Hy Tranh, em muốn đi dự tiệc không?

Cô chần chừ một lát, sau đó mắt sáng lên

_ T..Tiêu Dũ

_ gì em?

_ m..muốn

Tiêu Dũ gật đầu đồng ý với Vương Tử sau khi nghe Hy Tranh nói thế. Vương Tử khá bất ngờ về giọng nói của cô gái này, còn cả cậu bạn sắt đá này sao lại dịu dàng thế không biết.

_ Hy Tranh, em to gan lắm. Anh hỏi mà em làm lơ_ Vương Tử đập bàn nói đùa làm cô giật mình

Hy Tranh giờ mới đưa mắt nhìn thẳng vào Vương Tử. Tiêu Dũ nhếch nhẹ môi xem ngóng tình hình.

Liệu Hy Tranh có chịu mở miệng?

Cô đứng lên bước đến gần Vương Tử, Tiêu Dũ thấy hơi chướng mắt khi cô đến gần người lạ.

_ Tử…..

Ô mai??? Tên của Vương Tử, cô nói trống không vậy, may Hy Tranh là người của Tiêu Dũ, nếu không mười mạng cũng không thoát.

_ G..gì?

_ anh…tại sao lại nói thế?

Lại thêm một cái chướng, Hy Tranh chưa bao giờ gọi Tiêu Dũ là “anh”. Nhưng dẹp đã, cô vừa bảo Vương Tử nói dối?

_Tiêu Dũ, em ấy lạ thật a_ ngay cả Vương Tử cũng giật mình, anh có nói gì đâu chứ?

Rầm

Hy Tranh?

Cô đập bàn một cái thật mạnh, nghe muốn rát cả tay lườm Vương Tử.

_ Tại sao hỏi lại làm lơ?_ cô nói

1 giây 2 giây rồi lại 3 giây…..

Chết Vương Tử chưa! Cậu bị cô chơi lại rồi. Tiêu Dũ cười thầm, giỏi lắm nhóc con của anh

Vương Tử nhìn cô, có chút thẹn

_ Tiêu Dũ, cô nhóc này đặc biệt đấy. Lần đầu tiên có người chơi lại tôi_ Vương Tử đặt tay mình choàng vai Hy Tranh, tay kia ra hiệu số 1.

_ Thả ra!_ Tiêu Dũ quát lớn, nhưng không chỉ anh mà còn có cả giọng của Hy Tranh.

_ Được được, làm gì ghê thế. Đúng là tâm đầu ý hợp..nói cũng nói chung, làm hết cả hồn

Thôi tôi xin phép, vậy gặp cậu tối nay nhé

_ Được_ Tiêu Dũ đứng lên có ý tiễn

_ Thôi khỏi tiễn, cậu giết tôi mất

_ tại sao

_ vì…hẹn gặp lại em, bé yêu ạ

Nói rồi Vương Tử béo nhẹ má cô sau đó phi thẳng ra ngoài, để lại cho Tiêu Dũ cục tức và Hy Tranh thì không hiểu gì. Vương Tử, cậu nhớ đấy.

Tối:

_ Nha Đầu, qua đây anh mặc cho em

Chân kia trước, đứng thẳng lên

Đừng động đậy, ngoan nào

Nha Đầu nhỏ của Tiêu Dũ đã thay váy xong, phải mất đến 15 phút để mang lên người cô.

_ Nha Đầu, nếu ai hỏi tên hoặc quý danh em nhớ bảo em là Hy Tranh nhớ không?

Gật

_ Ở đó có rất nhiều người, em ổn không?

Gật

_ Không cư xử xấu với người lạ nhé

Gật

_ Còn nữa…

Cô cứ gật, anh nói cho đến khi quản gia vào báo đã đến giờ anh mới ngưng. Ay, tội nghiệp cái cổ của cô.

Tại nơi dự tiệc:

_ Vương thiếu gia, mời

_ À vâng. Cảm ơn ông Từ chủ tịch

_ Vương thiếu gia đang đợi ai à?

_ à vâng

_ chắc là Tiêu thiếu gia đây mà_ một người khác nói

Vương Tử cười cho qua rồi xin phép, thật ra anh ngóng Hy Tranh hơn Tiêu Dũ. Cậu ta mà biết được chắc từ anh luôn quá.

_ A Tiêu thiếu gia đến

Mấy cô nàng tiểu thư bắt đầu xầm xì to nhỏ, Tiêu Dũ và Vương Tử hiện được xem là hai nhân vật điển trai tài năng nhất trong buổi dự tiệc hôm nay, người tình của hai người này tất nhiên cũng không thiếu.

_ Ồ, hình như có ai đi bên Tiêu thiếu gia, là một cô gái

Xinh quá, trẻ quá

Hầy, đừng tưởng bở. Cô ta sẽ bị Tiêu thiếu gia đá sớm thôi

Thiếu gia chỉ đổi khẩu vị, cô ta chỉ là hồ ly đeo bám

Đúng đấy đúng đấy làm sao mà so với chúng ta được cơ chứ…..

Hy Tranh nắm chặt tay áo anh, hít thở sâu và đều để lấy tinh thần. Tiêu Dũ thấy có rất nhiều lời bàn tán tốt xấu, hẳn là cô rất sợ liền vòng tay qua người cô, xích cô lại gần hơn làm mấy cô nàng kia thấy mà tức sôi máu.

_ Tiêu thiếu gia, người con gái bên cạnh cậu thật đẹp, có thể hỏi quý danh tiểu thư đây không?

Anh gật nhẹ đầu rồi nhìn cô

” _ Nha Đầu, nếu ai hỏi tên hoặc quý danh em nhớ bảo em là Hy Tranh nhớ không?”

_ a H..Hy Tranh_ cô lúng túng trả lời

_ Hy Tranh à? Tên cô đẹp quá, rất dễ nghe

_ C..ảm ơn

_ Này, giọng của cô ấy hay thật

_ Ừ, lại rất dễ thương không yểu điệu

_ Hy Tranh, chắc cô đã đói cô có thể đi ăn ở góc bên kia, rất nhiều đồ ngon cho cô. Tiêu thiếu gia có thể ở lại bàn chuyện công ty tập đoàn được không. Tôi có vài người muốn giới thiệu cho thiếu gia.

Tiêu Dũ cũng thấy cô chưa ăn tối nhưng để cô đi một mình có vẻ không ổn cho lắm. Hy Tranh biết ý, lay áo Tiêu Dũ, đưa ngón tay chỉ về phía đồ ăn rồi lại xua xua tay. Anh cười thầm, cô đang cố nói “không sao, anh cứ đi với họ, đừng lo” nhưng không thể vì câu đó quá dài, cô không thể nói nhiều trước đám đông.

Tiêu Dũ gật đầu, đưa tay vuốt nhẹ má cô rồi từ từ buông ra. Hy Tranh bước đến quầy đồ ăn, wa thật là nhiều nhưng không ngon gì cả. Có Tiêu Dũ ăn mới ngon.

Đang đứng thần ra thì có một bàn tay nắm chặt cổ tay cô.

_ Cô là người của Tiêu thiếu gia?

Hy Tranh định hất ra lườm cô gái kia vì đụng đến cô nhưng nhớ lời Tiêu Dũ đã dặn không được cư xử xấu, cô bình tĩnh lại rồi nhìn vào cô gái đó rồi gật đầu.

_ Vậy à? Cô có phải là người mẫu, diễn viên, con gái tập đoàn nổi tiếng gì không?

Lắc đầu

_ a, haha, thì ra là hồ ly có danh phận nghèo, hám tiền, đeo bám Tiêu thiếu gia vì cái ghế “vợ” của anh ấy_ một cô khác bước đến

Hy Tranh cau mày, người gì đâu mà đã cao còn mang thứ mà bà Tú Loan hay gọi là “guốc” cao mấy phân nữa. Cách nói chuyện của chị ta cũng thật giống bà, thật khiến cô thấy khó chịu a.

_ Mày nhìn gì chứ_ cô ta gằn giọng, nhưng không để người ngoài nghe thấy.

_ Thôi đi Chi Linh, ả ta không đáng đâu_ một cô gái khác bước đến, rất xinh đẹp và kiêu sang.

_ Du Tố?

Du Tố nhìn sơ qua Hy Tranh, miệng cười tươi nhưng Hy Tranh có thể thấy rõ, chị ta là giả tạo? Từ này có lẽ quá mạnh để so sánh với một người đẹp, Hy Tranh thật không muốn thất lễ với người này.

_ Nghe nói muội muội đây tên Hy Tranh

Gật

_ Đẹp đấy….ấy, thật xin lỗi xin lỗi, muội có sao không?

Hy Tranh bị Du Tố đổ rượu vang lên váy, biết chắc là chị ta cố ý nhưng Hy Tranh vẫn lắc đầu cho qua.

Nhưng xem ra, mấy cô nàng này không biết điều rồi

_ Ấy da, xin lỗi Hy cô nương, đã làm cô ngã rồi haha

Nhìn cô ta kìa, đúng là không tự lượng sức. Hai cô nàng kia là người tình có một không hai của các thiếu gia giàu có gồm Từ Du Tố và Quách Chi Linh. Từ Du Tố hiện đang là người tình “nặng ký” nhất của Tiêu thiếu gia nên ai cũng sợ động chạm đến cô. Những người tình khác của thiếu gia đều bị Du Tố đây hạ cho tơi tả, có người còn như chết đi sống lại, có người sống mà như chết. Không biết Hy Tranh sẽ ra sao,

Vương Tử đang bàn công việc xả giao, vẫn không thấy Tiêu Dũ và Hy Tranh đâu, đang không biết họ có đến không thì nghe ở quầy đồ ăn đang náo nhiệt chuyện gì đó, tò mò đến xem thử.

Hy Tranh bị Chi Linh xô ngã, lưng đập mạnh vào cạnh bàn ăn. Thấy ươn ướt, Hy Tranh chắc rằng vết thương bị rách. Không xong, Tiêu Dũ sẽ la cô mất, chỉ tại các cô gái này, không đâu tự nhiên gây chuyện với cô để rồi cô sắp bị Tiêu Dũ la. Hy Tranh ngẩng đầu, đưa mắt lườm bọn họ,

Du Tố ghét ánh mắt ấy, ghét ai chống lại cô và nhất là chiếm hữu người đàn ông của cô. Vung tay định tát Hy Tranh vài cái thì……

_ Từ Du Tố, đừng tưởng đây là tiệc của tập đoàn cha cô thì có thể làm gì thì làm!

_…t..thiếu gia?

_ Đây là người của tôi, các người dám!_ Tiêu Dũ lạnh lùng nói lớn- ánh mắt đỏ ngầu, giọng nói chứa đầy phẫn nộ, thả cánh tay bị chụp của Du Tố ra rồi lại gần Hy Tranh. Hàn khí của anh đang bao quanh căn phòng dự tiệc.

Hy Tranh thấy Tiêu Dũ đến thì vội đứng dậy nhưng có vẻ chân bị trậc làm cô lắc lư đứng không vững. Tiêu Dũ bế cô lên nhìn thẳng vào ba cô gái kia. Du Tố trán ướt đẫm mồ hôi, Chi Linh thì nắm chặt lấy váy của mình, cuối đầu không dám ngẩng lên

_ Tiêu Dũ, cậu đưa Hy Tranh đi trước. Ở đây để tôi lo liệu_ Vương Tử bước vào, đặt tay lên vai Tiêu Dũ nói, không quên quăng cho các cô tiểu thư một ánh nhìn khó chịu.

Nếu không có Vương Tử, tập đoàn của các cô này chắc không cứu được rồi. Tiêu Dũ cảm thấy vết thương của cô bị rách, không quan tâm nữa, anh bế cô rời khỏi đó và quay về Tiêu Hàn Cực.