Chíp chíp”
*giật mình
_ A, cái đồng hồ ồn ào
Tôi nhấn mạnh vào nút tắt tiếng chuông, ngồi dậy vươn vai mệt mỏi. Nhìn sang bên cạnh mình, là ba người còn đang ngủ rất say trên chiếc giường loại lớn. Ai cũng sắp dậy chào buổi sáng….nhưng sao chỉ có em là vẫn nằm ngủ mãi không dậy? A em đúng thật là hư đấy!
Khuôn mặt của em, hàng mi của em, đôi môi hồng anh đào, hơi ấm của em….. chúng bây giờ vẫn giống hệt hôm ấy, như ngày đầu chúng ta gặp nhau, không cảm xúc, bình thản, không quan tâm đến những gì xảy ra xung quanh và cả cho mình. Em đã luôn như vậy, để giờ bản thân mình bị tổn thương sâu sắc..
Đã ba tháng trôi qua, em vẫn không tỉnh lại….
_ Ch..ú_
_ Tiểu Quỷ, thức rồi à? Sớm thế_ tôi cười xoa đầu con bé
_ Chú k.hóc a?
Tôi giật mình đưa tay đặt lên khoé mắt mình, cảm giác có chút ướt, tôi đang khóc, vì em đấy. Tôi cười nhạt thầm cho bản thân, quay qua cười nhẹ với con bé.
_ Không, chú không khóc_ một lời nói dối đau lòng
_ Khóc mà chối_ lại một ngữ điệu y hệt tôi phát lên nhưng phiên bản trẻ con
_ Đại Ca, cả con cũng thức à?_ tôi đánh trống lãng
_ Chú để đồng hồ vậy thì ai ngủ được_ thằng bé nhăn nhó dụi mắt sau đó lăn qua bên em, ôm em thật chặt.
Tiểu Quỷ cũng cười híp mắt quay người ôm em
1…2…3
_ Chào Boss buổi sáng_
..
…
….
……
………Chào em buổi sáng, Mộc Trà
—————————————-
_ Lại ăn sáng rồi đi học_ anh nói
_ Chú đưa tụi con đi a?_ Nguyệt Dao chạy đến bàn hỏi
_ Không, hôm nay chú bận. Xin lỗi hai đứa, hôm khác nha_ anh cười xin lỗi
_ À..vâng_ Nguyệt Dao gật đầu rồi bắt đầu ăn
_ Này, cho với_ Khắc Dĩ tự tiện đưa tay bốc một miếng dâu trên dĩa Nguyệt Dao bỏ vào miệng mình
“………ưm, dâu? Dâu của Nguyệt Dao…”hức… oaaaaa
Thế là cô bé khóc toáng lên_ Trả dâu đây oaaa!
_ Đại Ca! Tại sao con lại chọc em khóc thế này!_ anh nghiêm khắc la Khắc Dĩ
Khắc Dĩ giật mình nhìn anh rồi nhìn Nguyệt Dao, cậu bé lấy khăn giấy lau nước mắt cho em mình sau đó nói
_ Xin lỗi, vì mami hay bỏ ba miếng dâu trên dĩa anh nhưng giờ chỉ có một, em lại có hai nên anh mới…..
Tiêu Dũ ngơ ra một hồi, anh xoa đầu thằng bé……. tội nghiệp, nó chắc hẳn nhớ mẹ lắm.
Anh biết tụi nhỏ đứa nào cũng thương mẹ, không bao giờ khóc dù nhớ mẹ vì chúng sợ nếu khóc nhè..mẹ sẽ giận và lại ngủ, ngủ mãi, thật lâu như bây giờ. Anh chắc rằng dù có cố bao nhiêu cũng không hiểu rõ tụi nhỏ bằng cô, vì sự quan tâm con của một người mẹ rất vĩ đại. Anh nắm lấy tay Khắc Dĩ
_ Đại Ca, nếu con muốn ăn ba quả dâu thì cứ nói, chú sẽ gọi người làm lấy thật nhiều dâu cho con. Nhưng đừng cư xử thô lỗ như thế với người khác, nhớ không?_ anh mỉm cười nhìn Khắc Dĩ.
_ Đại Ca, cho luôn này_ Nguyệt Dao cười bỏ qua dĩa anh mình trái dâu cuối cùng rồi cười híp mắt.
Cảm động tình anh em đùm bọc khi không có mẹ kề bên, anh ôm chầm lấy hai đứa vào lòng.
_ ơ, chú muốn “tấm lòng” kìa!_ Nguyệt Dao bất ngờ thốt lên
Anh khựng lại_ Tiểu Quỷ, con vừa nói cái gì?
_ “Tấm Lòng”_ Khắc Dĩ chỉ vào tim mình, nói lại_ là Tấm Lòng đấy!
_ Sao..sao các con biết chữ đó?_ anh liến ấp a ấp úng hỏi
_ hì, sao không biết được! Mami bảo, cha thường hay cho mami “tấm lòng”. Mami rất thích cảm giác của “tấm lòng” từ cha, tụi con cũng thích “tấm lòng” từ mami nữa a_ Nguyệt Dao giải thích, miệng chúm chím cười khi nói về mẹ
_ Mami còn bảo, được ngửi hơi ấm,nhìn thấy nụ cười, nghe giọng nói và cảm nhận tình yêu của cha mỗi ngày là điều hạnh phúc nhất trên đời của mami_ Khắc Dĩ nói tiếp lời em, miệng cũng cười khúc khích vì thằng bé nhớ lại…mỗi lúc mẹ kể về cha, mẹ luôn nở một nụ cười nhẹ sau khi kết thúc câu chuyện, rất đẹp, đẹp đến ngây người.
Anh nghe xong, không biết nên nói gì thay cho cảm giác đau và hối hận. Thì ra cô chưa bao giờ quên anh. Cô chưa bao giờ làm tổn thương anh ngược lại anh lại hiểu sai về cô. Cô yêu anh tha thiết, không phản bội mà còn hi sinh rất nhiều vì anh, nhưng chính anh lại là người đâm bao nhiêu là nhát dao vào tim cô mà cứ nghĩ là mình đang bảo vệ cô,….bảo vệ hạnh phúc, bảo vệ gia đình….và anh đã hại cô ra nông nỗi này.
Đến bây giờ anh vẫn không biết tên hai đứa là gì và vẫn chưa nói thể sự thật anh là cha của hai đứa. Đó cũng là lý do anh gọi hai đứa là Đại Ca và Tiểu Quỷ. Không phải là vì anh không muốn nhưng anh không thể. Anh vẫn chưa đủ tư cách…..
Nguyệt Dao và Khắc Dĩ sỡ dĩ không gọi nhau bằng tên vì chúng nó vẫn không biết rõ rằng anh là người tốt hay xấu, chúng nó sợ nếu mami thức dậy và thấy hai đứa nói tên cho người lạ biết thì sẽ lại mắng hai đứa, rồi buồn, rồi giận, rồi sẽ ngủ lâu như vậy nữa. Chúng nó sợ lắm!
Anh đã xin bệnh viện cho cô về nhà điều dưỡng và dĩ nhiên bác sĩ Tần đồng ý.
Mộc Đế cũng gật đầu đồng ý cho cô về nhà anh nhưng đó không có nghĩa là ông thật sự tha thứ cho anh, ông làm vậy là vì cháu gái ông, ông biết chắc ở bên cạnh Tiêu Dũ, sức khoẻ cô sẽ tốt hơn. Nguyệt Dao và Khắc Dĩ sẽ ở Tiêu Hàn Cực hai ngày chủ nhật và thứ hai, những ngày còn lại đều ở nhà ông.
Hứa Viên quay lại Úc lo điều hành tập đoàn sau khi nghe bào giảng đạo lý của ông bạn già Mộc Đế. Haiz, thiệt tình…ông cũng đâu muốn đâu chứ, sao ai cũng chỉ trích ông hết vậy?. Chỉ vì thương cháu, lo cho cháu nên ông mới nổi giận. Lỗi là do ông? Phải thì sao, nếu lúc trước bọn họ không giấu ông việc tìm được Mộc Trà thì ông đâu bất chấp thủ đoạn mang nó đi.
Hiện La Khải đã lên chức Phó Chủ Tịch, có vài lúc anh đến thăm cô và dẫn tụi nhỏ đi chơi đỡ buồn. La Khải làm vậy, không phải vì anh chưa bỏ cuộc mà là vì…anh không muốn thấy cô buồn khi thấy con mình không được đi chơi, vui vẻ khi không có mình bên cạnh .
Vài ngày sau…..
_ Anh vào nhé_ một giọng nói nam trầm ấm cất lên đằng sau cánh cửa
Sự im lặng thay cho lời đồng ý
Anh nhẹ mở cửa bước vào.
Lần nào cũng vậy, anh lần nào cũng gõ cửa trước khi vào để anh có thể nghĩ rằng, cô đang trong phòng mời anh vào. Có lẽ nó có thể làm tâm trạng anh tốt được phần nào khi cảm thấy rằng mình đang trò chuyện với cô ấy qua một lớp cửa dù chỉ vài câu một ngày.
Anh lặng lẽ lại gần nắm lấy tay cô, nắm không chặt nhưng không lỏng….chỉ chắc là anh sẽ không để rơi bàn tay xinh đẹp của cô. Áp trán mình lên tay cô rồi nở một nụ cười nhẹ, rất đẹp, đôi mắt rất tình cảm.
_ Nha Đầu ngốc, em chơi vậy chưa mệt sao?
_ Này nhóc, em ngủ lâu quá rồi đấy. Không sợ anh giận à?_ Tiêu Dũ nhìn cô cười nhẹ
Khẽ đưa tay vuốt tóc cô, anh thì thầm: anh đã rất sợ hãi, rất hối hận và đau lòng. Anh biết anh tồi tệ, anh biết mình là một thằng không ra gì, anh thật không đáng làm người….nhưng Nha Đầu, em làm ơn tỉnh lại đi. Dù không vì anh nhưng vì hai đứa nhỏ, chúng nó rất nhớ em, mọi người ai cũng lo cho em. Nha Đầu à,….anh cũng rất nhớ em, nhớ rất nhiều. Anh vẫn chưa thấy được nụ cười của em, thứ mà anh luôn muốn thấy trên khuôn mặt xin đẹp tựa nữ thần này. Vì thế em mau tỉnh dậy cho anh thấy nụ cười đó đi. Nha Đầu, anh xin em…tỉnh lại đi. Nhìn em như vậy anh đau lắm….
Nói đến đây, nước mắt anh nhẹ tuôn rơi và đáp lên ngón tay của cô.
..
…..
…….
Như một điều kỳ diệu, ngón tay ấy chợt chuyển động nhẹ. Như một dòng điện giựt ngang, Tiêu Dũ mở to mắt vươn người nhìn cô
_ Ta..ay em mới cử động phải không? Nha Đầu, em mới cử động đúng không? Đúng rồi, ở đây đợi anh, anh đi gọi bác sĩ_ Tiêu Dũ tức tốc chạy đi gọi bác sĩ Tần.
“a…chói quá, đây l..à đa.âu?”
_ Bác sĩ, trong này, mau lên_
_ Được được, để tôi xem. Thiếu gia cứ bình tĩnh
“là ai?…giọng nói thật quen thuộc?”
_ Thiếu gia, đúng là Mộc tiểu thư đã tỉnh lại_ bác sĩ Tần sau khi kiểm tra liền quay qua anh vừa nói vừa cười
_ Thật sao! Ta biết mà_ anh ôm chầm lấy cô_ ta biết em ấy sẽ tỉnh lại mà
Anh phấn khích, mừng rỡ ôm chặt hơn.
_ Thiếu gia,..tiểu thư vẫn còn yếu, chỉ mới tỉnh lại_ bác sĩ Tần giật mình kéo Tiêu Dũ ra
_ À..xin lỗi_ anh thả cô ra, có chút ngượng trong lòng vì sự quá lố của mình
Vầng trán cô hiện lên vài đường nhăn nhẹ….tại sao cơ thể cô lại khó cử động thế nhỉ? Thật mệt mỏi…ồn ào quá…
_ Nha Đầu, nhìn anh này. Là anh đây_ Tiêu Dũ nắm lấy tay cô nói
Cô không nghiêng đầu nhìn anh, không nói gì, vẫn nằm yên không cử động nhưng bàn tay cô…những ngón tay như đang cố nắm lại tay của anh. Đôi mắt cố gắng mở to hơn nhưng không đủ sức, cô rất muốn được nhìn thấy khuôn mặt người vừa nói chuyện với cô, muốn được chạm vào người ấy nhiều hơn, muốn nghe được giọng nói đó nhiều hơn, còn rất nhiều thứ nữa nhưng không thể, cô cảm thấy rất mệt, không cử động được.
_ Tiêu thiếu, tôi đã ghi toa. Nhịp tim của tiểu thư đã ổn, giờ phải cần xem ý thức của tiểu thư thế nào và tôi cũng cần phải kiểm tra lại để chắc chắn tiểu thư thật sự không đau chỗ nào liên quan đến hệ thần kinh_ Bác sĩ Tần lên tiếng
Tiêu Dũ gật đầu, tránh sang một bên cho bác sĩ khám cô. Anh lấy điện thoại ra và nhanh báo cho mọi người biết. Anh biết rằng sự vui mừng của anh hiện giờ là quá sớm…không phải vì sợ cô sẽ không tha thứ, không phải vì sợ cô sẽ không yêu anh nữa nhưng anh sợ chính anh là người đã dập tắt nụ cười của cô mãi mãi bởi những đau khổ đã chịu đựng trong thân tâm cũng như tâm trí cô bây giờ, anh sợ phải thấy khuôn mặt cô sẽ trở nên lạnh hơn, vô cảm hơn.
_ Mộc Tiểu Thư, tôi là bác sĩ của cô. Cô có thể thấy tôi không?_ bác sĩ rọi đèn vào đôi mắt cô sau đó hỏi.
Miệng Mộc Trà mở nhẹ ra, họng sao rát quá, “Tôi muốn nói, tôi muốn mở mắt to hơn, tôi muốn cử động, nhưng sao khó quá, cơ thể mình sao lại thế này?”
Thấy trán cô lại hiện lên vài nét nhăn nhẹ, lấm tấm mồ hôi, bác sĩ Tần liền hiểu ra rằng cô đang cố gắng cử động cơ thể, nói, và nhìn.
_ Tiểu thư không cần cố quá, cứ nằm yên, từ từ rồi bệnh tình sẽ tốt hơn thôi_ bác sĩ Tần cười nhẹ, tay xoa mạch trên tay cô, vì mạch này có dây vein dẫn lên hệ thần kinh nên ông nghĩ nó có thể giúp dây thần kinh cô lưu thông hơn được một chút.
_ Cô ấy sao rồi?_ anh lên tiếng. Cứ hết nhìn chằm chằm vào cô rồi lại cau nhẹ nhìn bác sĩ, trán hiện lấm tấm mồ hôi. Khuôn mặt lo âu ấy của anh đã luôn hiện rõ trước mặt bác sĩ Tần từ lúc cô mê man bất tỉnh.
_ Thần Kinh Co Thắt là một loại bệnh làm cơ thể con người ngưng hoạt động trừ trái tim, phổi cũng như khí quản. Hiện..sau khi tỉnh lại, tiểu thư chắc đang rất đau đầu và muốn cử động nhưng sức thì không cho phép tiểu thư làm vậy_ Bác sĩ Tần giải thích
_ Thế khi nào cô ấy mới bình thường trở lại?_ anh hỏi
_ Cái này thì còn phải xem lại, hiện sức lực của tiểu thư vẫn chưa tốt vì vừa tỉnh lại sau ba tháng nằm yên. Nên đợi vài ngày sau kiểm tra lại sẽ tốt hơn. Tiêu thiếu không cần lo lắng quá, hãy giữ sức khoẻ cho cả mình để tiểu thư nhìn thấy còn yên tâm, tôi thấy thiếu gia tiều tuỵ quá rồi_ bác sĩ Tần khuyên
_ Được, cảm ơn ông_ anh trả lời nhưng lời khuyên đó không vào sâu vào đầu anh cho mấy, hiện tâm trí anh đang lấp đầy hình ảnh cô. Sự lo lắng dành cho cô còn lớn hơn lo lắng cho bản thân mình.
Bác sĩ Tần thấy vậy cũng hết cách, lắc đầu bó tay_ Thế, tôi xin phép
Sau khi bác sĩ Tần đóng cửa lại, Tiêu Dũ như người thất thần, ngồi phịch xuống chiếc ghế cạnh giường, dù rất vui, dù rất mừng nhưng anh vẫn không thể tin nổi là cô đã tỉnh. Mới đây thôi, chỉ mới đây cô còn nằm yên trên giường…không nói chuyện, không cử động, như một người chết. Bây giờ được nghe tin cô sắp khoẻ lại, anh lại thấy khoé mắt ương ướt, cảm thấy trái tim mình ấm lại được phần nào.
” Ông trời ơi…cảm ơn ông! Cảm ơn ông nhiều lắm!”
_ Tiêu Dũ! Mộc Trà tỉnh lại rồi sao? Nó thế nào_ Mộc Đế vừa vào liền hấp tấp hỏi
_ V..vâng, nhưng hiện giờ em ấy vẫn chưa thể nói được vì sức yếu_ anh cúi đầu chào ông
_ Thế à? Không sao, tỉnh lại là tốt rồi. Ôi cục cưng của ông_ ông nhìn cô ứa nước mắt.
“Giọng nói ai đấy..?”
Đôi mắt cô khẽ nhắm, rồi lại mở ra. Cô có cảm giác như ai đấy đang nắm lấy tay cô, bàn tay ấy nhăn nheo nhưng ấm áp. Là ai đang nắm lấy tay cô? Tại sao lại cho cô một cảm giác của tình thương lớn lao như vậy…..và cô rất nhớ nó, rất nhớ cảm giác này.
_ Tiêu Dũ, cảm ơn con. Ông thật sự cảm ơn con đã chăm sóc cho nó tận tình cũng như hai đứa nhỏ_ ông đưa tay kia lau nước mắt nói.
_ Con không đáng nhận được hai chữ cảm ơn. Lỗi là con gây ra, con làm vậy cũng chẳng nhằm nhò gì_ anh cười nhạt cho bản thân.
Sau câu nói của anh là một giọng hét lên của trẻ con
Một chữ thôi:
Boss!!!!
Nguyệt Dao với Khắc Dĩ mừng rỡ chạy vào phòng, sau chúng là La Khải cũng vội bước vào.
_ Này, hai đứa, mẹ của hai đứa còn yếu. Đừng la hét như vậy_ Mộc Đế mắng nhưng khuôn mặt thì vẫn hiền từ nhìn hai đứa cháu mình đang cười vui vẻ trèo lên giường ôm mẹ.
_ Tiểu Quỷ, Đại Ca, mau xuống. Đừng phá mẹ mình nữa_ Tiêu Dũ bế từng đứa xuống
_ Không a, muốn ôm mami_ Nguyệt Dao cắn Tiêu Dũ một cái đau thật đau vào tay đến nổi in đậm dấu răng trẻ con.
_ A, Tiểu Quỷ_ anh màng đau cũng kéo con bé lại ôm vào lòng_ mẹ của con sẽ khoẻ sớm thôi. Đừng lo, mẹ đã tỉnh lại, sẽ không rời xa con đâu. Chú hứa đấy.
Nói đến đây, Nguyệt Dao cả Khắc Dĩ đều khóc ôm lấy anh. Thật may quá, mẹ đã tỉnh lại, sẽ không rời xa chúng nữa.
Mộc Đế, La Khải cũng cảm động, mũi có chút cay.
_ Tiểu Quỷ và Đại Ca là biệt danh của hai đứa ở Tiêu Hàn Cực à?_ La Khải lên tiếng hỏi
_ Đúng, vì tụi con sẽ không nói cho chú biết tên của mình đâu_ Khắc Dĩ lau nước mắt nói
_ Tại sao?_ Mộc Đế cười, xoa đầu thằng bé.
_ Vì tụi nhỏ bảo là mẹ đã dặn không được nói tên mình cho người lạ hoặc người xấu biết. Và con chính là người mà tụi nó nghĩ là người “lạ” và người “xấu” vì con tự nhiên xuất hiện rồi mang mẹ chúng từ viện về nhà, chúng nó cũng đã mấy lần gặp con trong tình huống không tốt là mấy và cũng không biết gì về con cả nên_ anh giải thích
_ Thế à, vậy mà ta không biết_ ông gật đầu rồi nhìn qua cô, không biết khi nào…ông mới được nghe giọng nói trong trẻo của nó lại.
_ Đừng lo nhiều quá, con tin Mộc Trà sẽ khoẻ lại nhanh thôi_ La Khải xoa lưng ông trấn an.
_ Ừ_ ông gật đầu
3 tháng hơn, cuối cùng cô cũng tỉnh lại. Liệu sau khi đủ sức để nói chuyện, cử động, cô có tha thứ cho Tiêu Dũ không? Hay còn một điều gì đó bất ngờ sẽ xảy ra. Đón xem chap sau nhá
(Còn tiếp)