Nàng quay đầu chỉ thấy thần sắc Cưu Minh Dạ nghiêm túc nhìn nàng nói:“Đi mau.”
Nàng lập tức để ý người kia và người vị đại thẩm nói mua củ cải hẳnlà cùng một người, nàng bỏ tay hắn ra không hiểu hỏi:“Vì sao phải đi,hắn không phải người quen cũ sao? Có lẽ đang tới tìm ngươi cũng khôngchừng.”
“Là người có thù với ta phái hắn đến tìm ta!” Cưu Minh Dạ lần nửa giữ chặt nàng,“Đi nhanh thôi, hắn không phải người nhà họ Cưu.Nếu như bịhắn bắt được không chỉ nàng không thấy được Bạch Tú, sợ ngay cả ta cũngkhông được gặp lại!”
Có thể là bọn họ kéo nhau qua lại động tác quá lớn, đưa tới người bên ngoài chú ý, đang vội vàng cãi nhau cùng lão bản tiểu quán nam tử muacủ cải liếc mắt một cái liền thấy được bọn họ.
“Minh Dạ!” Hắn cũng không quản lão bản kia, xúc xắc trong tay cũng ném đi,xông qua đám người chạy đến chổ bọn họ.
Thẩm Lạc Hà hoàn toàn không có thời gian hỏi chuyện là như thế nào ,hết thảy động tác đều là phản ứng theo bản năng trước tiên, đối mặt vớingười xa lạ đang chạy tới, nàng một phen nắm chặt tay Cưu Minh Dạ, sovới hắn chạy còn nhanh hơn.
Phía sau người nọ đang đuổi hăng say, hơn nữa tốc độ nhanh thần kỳ.
Thẩm Lạc Hà không rảnh bận tâm mặt khác, càng không ngừng kéo CưuMinh Dạ chạy đi qua các đường khác nhau, một lòng một dạ thầm nghĩ làmsao thoát khỏi người đang chạy theo phía sau.
Bọn họ chạy qua hai con đường, người chạy phía sau khí thế chưa giảmphân nửa, nhưng thật ra ở đây không thể so chợ, không có đám người ngăncản thì càng khó thoát khỏi hắn.
Vốn định lợi dụng địa hình quen thuộc tìm một chỗ trốn đi,nhưng phíasau đuổi đến quá gấp, ngay cả thời gian suy nghĩ cũng không có,Thẩm LạcHà đang chạy , liếc mắt một cái liền nhìn thấy phía trước có một quầyhàng nhỏ bán hoa quả.Khi chạy đến quầy hàng tùy tiện nắm lấy một con dao nhỏ cắt hoa quả, quay người nhắm vị trí người đang đuổi theo.
Cưu Minh Dạ vừa thấy động tác của nàng, quả thực muốn dùng quá sợ hãi để hình dung,“Không cần phi đao vào hắn nha!”
“Hắn còn đang đuổi theo !” Hắn không phải hy vọng không bị người này bắt sao?
Thẩm Lạc Hà nghĩ đến những điều lo lắng hắn nói cảm thấy trầm xuống, mặt khác đã đem đao trong tay phóng tới.
Cưu Minh Dạ nghĩ ngăn chặn nhưng động tác không nhanh hơn nàng, mắtthấy tiểu đao kia xoay ở không trung phóng thẳng đến đối diện ngực namtử ấy.
Xong rồi xong rồi, Thẩm Lạc Hà lúc này mới hối hận chính mình xúcđộng, nàng vốn nhắm chính là người bên cạnh hắn nha,nàng chỉ muốn hù dọa hắn thôi, nhưng bậy giờ lại như vậy thật là phiền toái a.
Nhưng ngay sau đó, nàng trợn mắt há hốc mồm chuyện gì đã xảy ra, ngay lúc đao kia sắp sửa phóng vào thân thể nam tử, trong nháy mắt người nọthậm chí còn nắm chặt cây củ cải, chẳng qua ngón tay đưa về phía trước,hắn thế nhưng có thể dùng hai ngón tay kẹp lấy con dao kia!
Chẳng lẽ là tạp kỹ sao? Nhưng Thẩm Lạc Hà ngay cả thời gian tánthưởng cũng không có,người luyện tạp kỹ cho dù có thể có loại phản ứngnhanh nhẹn, cũng không có thể có loại sức lực này, người nam tử kiatrong lúc giữ lấy con dao,nháy mắt phóng con dao ngược trở lại.
Loại chuyện này hoàn toàn ra ngoài thưởng thức, Thẩm Lạc Hà ngơ ngácngay cả chạy cũng đã quên, chỉ thấy con dao kia đang phóng tới ngựcmình.
Đây thật sự là hại người không được tự hại lại mình! Nàng rất bộiphục chính mình còn có suy nghĩ như vậy, ngay lúc chờ đợi con dao đâmvào thân thể , bên người nàng không còn ai, đột nhiêu có cái gì từ trêncao đánh xuống, giống như tia chớp chém con dao phía trước xuống.
Lực đạo vô cùng mạnh mẽ, con dao kia bị đánh rớt xuống mặt đất, phát ra một tiếng “Loảng xoảng”.