Chiếc xe taxi dừng lại trước cổng nhà họ Phương, đôi giày cao gót màu đen đặt xuống nền gạch, từng bước đi sâu vào bên trong.
Đến giữa sân, đôi chân Từ Ngọc chợt ngừng lại, sắc mặt ác độc quét qua nơi bị cảnh sát phong tỏa.
"Tiện nhân." Bà ta buông lời mắng chửi, sau đó điều chỉnh lại tư thế thẳng lưng hướng cửa chính đi đến.
"Bà có còn là con người nữa không? Đồ đàn bà tàn độc." Thấy Từ Ngọc xuất hiện trong tầm mắt, bao nhiêu uất hận dồn nén vỡ tan, Phương Chân Tâm không thể nào kiềm chế được, vụt dậy lao đến muốn cấu xé bà ta.
Tay Phương Chân Tâm quá nhanh, Từ Ngọc không kịp phản ứng, mặt bị móng tay sắc nhọn của cô cào để lại một vệt đỏ dài dấn máu. Thấy má phải đau buốt, bà ta đưa tay lên sờ thử, khi chạm phải thứ nước dính nháp ẩm ướt, tròng mắt bà ta mở lớn, con ngươi như muốn rớt ra ngoài, giọng gằn lên:
"Bị điên à? Còn không dừng lại đừng trách tôi."
Kỷ Vĩnh Đông sợ Từ Ngọc sẽ làm ra chuyện bất lợi cho Phương Chân Tâm lúc này, dùng hai tay giữ cô lại: "Chân Tâm bình tĩnh, không đáng đâu."
Từ Ngọc chỉnh lại quần áo nhăn nhúm trên người, tỏ ra bản thân là người vô tội, cái gì cũng không biết, liếc nhìn Phương Trí, rồi lại nhìn mấy người đàn ông mặc cảnh phục.
"Có chuyện gì xảy ra, sao bọn họ lại ở đây?"
Phương Trí vịn tay vào bàn, chống đỡ thân thể mệt mỏi đứng dậy, ông ta không phải kẻ ngốc qua cuộc hội thoại ông nghe được từ mấy người cảnh sát, ông ta biết cái chết của Thụy Dung không hề đơn giản.
Ông ta thật không muốn nghi ngờ, người vợ kết tóc chung sống bấy nhiêu năm với mình chút nào, nhưng mọi chứng cứ đều đặt trên người bà ta. Nội tâm Phương Trí giằng xé, ông run rẩy lên tiếng hỏi Từ Ngọc.
"Từ Ngọc bà không có gì để nói với tôi sao?"
Từ Ngọc ngây người, bà ta không ngờ Phương Trí lại nghi ngờ mình, đáng ra dù có kết quả như thế nào chăng nữa, ông ấy phải là người tin tưởng bà ta vô điều kiện mới đúng, đằng này chỉ nghe từ một phía đã kết tội bà ta? Tất cả mọi việc xảy ra đều do ông ấy gây nên không phải sao? Nếu như ông ấy một lòng thủy chung, bà ta đã chẳng đi đến nước đường này.
"Ông nói cái gì? Tôi không hiểu, ai giải thích cho tôi biết bọn họ, và cả hai người này nữa sao lại ở đây được không?"
Từ Ngọc vẫn cố diễn kịch đến cùng, nuốt ưu thương vào trong, chỉ về phía mấy người mặc đồng phục cảnh sát, rồi vợ chồng Phương Chân Tâm hỏi.
Trình Duật không thể nhìn thêm bà ta diễn kịch được nữa, bước tới đưa lệnh bắt người ra trước mặt Từ Ngọc.
"Bà Từ chúng tôi nghi ngờ bà liên quan đến cái chết của bà Diệp Thụy Dung, mời bà phối hợp theo chúng tôi về đồn."
Từ Ngọc đanh mặt, tầm mắt ghim thẳng về phía Phương Chân Tâm, già mồm cãi cố.
"Diệp Thụy Dung? Cô ta chết thì liên quan gì đến tôi? Các người đừng tưởng có chút chức quyền thì làm gì cũng được, tôi muốn gọi luật sư."
Trường hợp vênh váo cậy quyền như bà ta Trình Duật đã gặp qua nhiều rồi, anh cười cười, phất tay ra hiệu cho người của mình đi đến áp giải Từ Ngọc: "Bà Từ mời theo chúng tôi, bà yên tâm về đồn chúng tôi sẽ mời luật sư cho bà."
Trình Duật đã nắm được bằng chứng quan trọng khiến Từ Ngọc mục xương trong tù, nhưng thân là người nắm giữ luật pháp, anh phải làm đúng như trình tự đã quy định, không thể vì những tình cảm ngoài lề mà phá vỡ.
Tất cả những người có liên quan đến Diệp Thụy Dung, đều phải đưa về đồn thẩm án.
Phương Minh Ngọc số phận cũng quá đen đủi đi, vừa bước xuống xe, trong lúc còn ngơ ngơ không hay biết gì, đã bị người ta giữ tay đưa đi cùng với Từ Ngọc.
Cô ta nhìn mẹ cùng bố ngồi vào trong xe công an, giẫy giụa gọi theo.
"Mẹ."
Khác với Từ Ngọc biết tất cả nhưng lại vờ như vô tội, Phương Minh Ngọc thực sự không hay biết gì, đến lý do bị công an đưa đi cũng lờ mờ khó hiểu. Đang lúc mơ hồ, cô ta thấy Phương Chân Tâm liền đem tất cả mọi chuyện đổ lên đầu cô, nghĩ đây là do cô dở thủ đoạn bẩn thỉu nên bố mẹ cô ta mới bị bắt đi.
"Phương Chân Tâm đồ vong ân, là mày hại bố mẹ tao?"
"Các người đối xử với mẹ tôi thế nào, tôi sẽ để mẹ con cô từ từ nếm trải."
Nghe Phương Minh Ngọc nhắc đến từ vong ân, Phương Chân Tâm rất muốn cười lớn. Bỏ qua việc của mẹ cô, hai mẹ con cô ta đã làm gì cho cô mà dám mở mồm nhắc đến hai từ đó, bọn họ từng xem cô là người nhà để đối đãi chưa? Hay chỉ như công cụ để thỏa mãn tính ích kỷ?
Người ta nói luật nhân quả không trừ một ai, chỉ là đến sớm hay muộn thôi. Tội ác Từ Ngọc gây ra bằng ấy năm sống thỏa mái quá đủ rồi, giờ là lúc bà ta phải nhận hình phạt.
Từng chiếc xe lần lượt đi khuất, Phương Chân Tâm ngửa mặt nhìn bầu trời u tối, người có tội đã được đưa ra ánh sáng, sao lòng cô lại trống rỗng thế này? Cô không cần cái gì cả, trả mẹ lại cho cô được không?
Hai ngày sau
Phương Chân Tâm ôm theo lọ đựng tro cốt, bước ra từ nhà hỏa thiêu. Những đớn đau cô đã phải chịu đựng, khiến tuyến lệ đông cứng, nước mắt chạy dọc vào trong mạch máu, thấm đẫm trái tim yếu mềm, bàn tay cô vuốt ve lớp hoa văn trên lọ gốm, thì thầm nói:
"Con đưa mẹ về nhà."
Con đường dài 16 năm cô đã nhẫn nhịn trải qua, đến lúc kết thúc rồi. Thành phố này chẳng còn thứ gì để cô lưu luyến nữa, có chăng chỉ là hận thù mà thôi. Cô lê bước đi xuống lòng đường nơi chiếc taxi đang chờ sẵn, chuẩn bị rời đi.
"Chân Tâm."
Nghe giọng nói quen thuộc sau lưng, bàn tay đặt trên tay nắm cửa dừng lại.
Kỷ Vĩnh Đông vội vã nhanh bước đến bên Phương Chân Tâm, mấy ngày nay anh đều ở bên cạnh cô, không nghĩ ra chỉ tách ra vài giờ trở về đã chẳng thấy hình bóng cô ở đâu, chạy đến sở cảnh sát hỏi ra mới biết sáng sớm cô đã tới đó làm thủ tục nhận lại thi hài mẹ, thấy cô ở đây anh biết mình đã đoán đúng.
"Anh đưa em đi." Kỷ Vĩnh Đông nắm cổ tay Phương Chân Tâm.
Phương Chân Tâm lắc đầu: "Anh đã giúp tôi tìm được mẹ rồi, sau này tôi không làm phiền anh nữa, Kỷ Vĩnh Đông xin lỗi anh vì tất cả."
"Ý em...?" Kỷ Vĩnh Đông ngây người, lời nói lạnh nhạt của Phương Chân Tâm, làm anh đau đớn.
Phương Chân Tâm không trả lời, đưa tay trái lên gạt tay anh ra khỏi tay mình, mỉm cười nói: "Kỷ Vĩnh Đông chúc anh hạnh phúc."
Lời hứa năm xưa khi cùng anh thực hiện đã đến lúc cô cần làm theo rồi, đi ra khỏi cuộc đời Kỷ Vĩnh Đông, trả lại cho anh sự tự do vốn có. Ngoài kia có rất nhiều cô gái tốt, cô thật lòng chúc phúc cho anh.
"Chân Tâm em không cảm nhận được sao? Không có em anh làm sao hạnh phúc đây?"
Nực cười làm sao, người mình thích lại đi chúc phúc mình, Kỷ Vĩnh Đông rất hối hận vì những gì mình đã nói trong quá khứ, cái giao dịch chết tiệt đó anh đã vứt nó ở một góc từ lâu, những thứ anh làm cho cô thời gian qua đều xuất phát từ tình cảm mà anh dành cho cô, anh không làm nó để rồi phải chịu cảnh mất đi cô.
Sâu trong mắt Kỷ Vĩnh Đông, Phương Chân Tâm thấy được tình cảm chân thành anh dành cho mình, nhưng cô không dám đón nhận nó, nơi này không thuộc về cô.
Cô tính lần này về quê lo cho mẹ ổn thỏa, sẽ quay lại thành phố A lần nữa tận mắt thấy phán quyết dành cho Từ Ngọc, sau đó sẽ mãi mãi rời khỏi nơi đây, bắt đầu một cuộc sống mới, ở chính nơi mình được sinh ra.
"Anh biết hiện giờ em đang buồn, anh cho em thời gian, nhưng để anh tiễn em một đoạn được không?" Hồi lâu Phương Chân Tâm vẫn chưa lên tiếng, Kỷ Vĩnh Đông đành lùi một bước, cho cả hai không gian nhìn nhận lại trái tim mình.