Chu Giai Kỳ không hề thể hiện bất kì một cảm xúc gì trên khuôn mặt, cho đến khi Từ Du Chính bảo Tần Quách Hiền đưa tất cả mọi người đi, ai trở về làm công việc của người ấy chỉ còn lại cô và anh trong căn phòng khách lúc này. Từ Du Chính mới lên tiếng nói với cô:
- Đến đây.
- Anh nghi ngờ kể cả tôi sao?
- Không phải sao, cô chẳng phải cũng bước vào căn phòng đó.
- Đúng, nhưng tôi bước vào đều có anh đến cùng.
- Cô đang bất mãn với tôi sao. Tôi có quyền nghi ngờ bất kì ai trong căn nhà này.
Ánh mắt Chu Giai Kỳ mông lung nhìn Từ Du Chính hóa ra anh là người như vậy. Đúng vậy:
- Vậy tốt nhất từ giờ anh không nên ngủ quá say, biết đâu mai mở mắt ra anh đang dự đám tang của chính mình đấy.
Lời Chu Giai Kỳ nói ra không phải là Từ Du Chính chưa từng nghĩ tới, hơn nữa đến cả Tần Quách Hiền cũng từng nhắc nhở anh như thế. Nhưng lần này lại chính là từ miệng cô nói ra, đây không phải lần đầu Chu Giai Kỳ nhắc đến chuyện giết người, lần đầu là mẹ của cô, lần này lại là chính anh, Từ Du Chính chợt nghĩ liệu cô ấy có vấn đề về tâm lý, về sát ý trong lòng cô. Có nghĩa là cô cũng đã có hận ý với anh rồi.
Đôi mắt Từ Du Chính bắt đầu nheo lại, anh không nói gì lẳng lặng đi đến phía cô, dùng một chút sức lực nhỏ nhoi vác ngược cô lên tiến thật nhanh về phía phòng ngủ. Nếu như cô đã ác ý sinh ra hận, vậy anh không cần phải ân cần nhẹ nhàng với cô nữa. Phụ nữ bên cạnh anh không thiếu, anh cần gì mà phải tỏ ra ân cần với một con nhóc chưa cả học hết cao trung chứ.
Những suy nghĩ của anh bắt đầu thoáng qua khiến Chu Giai Kỳ có muốn chống cự. Quả nhiên đêm hôm đó Từ Du Chính dùng cách đó để trừng phạt cô. Cả một đêm, không hề có hồi kết, không hề có bước dạo đầu.
Chu Giai Kỳ ngày hôm sau không hề muốn dậy, cả người cô đã bị hắn ép cho muốn tàn phế thật rồi. Cô chỉ đành có thể gọi cho bạn thân nhờ cô ấy xin cho nghỉ học. Sang tháng tư rồi, cũng là lúc cao điểm của cuộc thi đánh dấu cuộc đời. Nhưng bản thân Chu Giai Kỳ lại chả còn giữ lại một chút cho việc học.
Ngày hôm đấy khi ngồi lặng lẽ một mình trong căn biệt thự, Chu Giai Kỳ nhìn lại số tiền mình đã nhân được từ Từ Du Chính, đó là một số tiền rất lớn mà chưa bao giờ cô nghĩ đến. Nhưng vẫn chưa được một nửa số nợ mà mẹ cô đã tạo ra. Cô không đành lòng vỡi những việc mình đã làm, cô cảm nhận được sự chán ghét chính bản thân mình. Cô lại càng mông lung về quyết định đi học đại học.
Có lẽ, nơi này sẽ thành cái lồng giam của chính cô, vùi sâu cả cuộc đời chưa từng thấy ánh sáng.
Sau ngày hôm đó Từ Du Chính liền không trở về biệt thự. Người làm trong nhà thủ thỉ qua tai nhau chuyện tiên sinh cùng cô gái nhỏ cãi vã. Nhưng điều chớ trêu hơn đó là vài ngày sau đó chính anh lại đưa về một người phụ nữ khác. Cô ấy vừa là thanh mai trúc mã, vừa là người đã có hôn ước cùng Từ Du Chính. Cũng là một người phụ nữ đáng sợ nhất mà cô từng gặp.
Bản thân Chu Giai Kỳ biết cô vốn dĩ cũng không có quyền lên tiếng trong căn nhà này, cô không hơn không kém không khác gì người ở đợ nơi này hết. Thời gian qua cứ cho rằng cô chiếm được tình cảm của hầu hết người làm trong nhà, nhưng điều đó không hề nói lên tất cả. Từ Du Chính để cả cô cùng Tưởng Mẫn Thanh ở chung một nhà, Chu Giai Kỳ không hiểu được ý tứ trong hành động của Từ Du Chính, cô chỉ đành có thể yên lặng.
Nhưng khi Từ Du Chính dời khỏi nhà đến công ty làm việc, Tưởng Mẫn Thanh liền nhanh chóng ra dáng nữ chủ nhân nơi này. Cô yêu cầu người làm phải theo ý cô ấy, khiến những người làm càng không muốn phục tùng cô ta. Chu Giai Kỳ vẫn như mọi khi, bước chân vào phòng ngủ chính, nhưng Tưởng Mẫn Thanh lại yêu cầu cô đến phòng khác, căn phòng đó vốn không thuộc về cô.
Chu Giai Kỳ nhẹ nhàng nói với cô ta, từ khi bước chân vào đây, số phận cô đã nhận định sẵn không thuộc về nơi này. Chỉ cần khi cô làm việc đủ số tiền đã nợ, cô đương nhiên sẽ dời đi, nhưng số tiền đó quá lớn, cô không thể nào nói ngày một ngày hai có thể đủ được. Huống hồ hiện tại, thời gian quan trọng của kì thi đã đến, cô tuyệt đối càng không thể lơ là hơn.
Cho dù cô có muốn ra khỏi căn phòng đó, nhưng khi Từ Du Chính chưa cho phép, cô tuyệt đối càng không thể lựa chọn bất kì căn phòng nào. Cho dù cô ấy có yêu cầu như nào đi chăng nữa. Cô cũng không thể làm chuyện đó được.
Sau khi cãi vã cùng Tưởng Mẫn Thanh một hồi, Chu Giai Kỳ liền đến trường học. Tưởng Mẫn Thanh cũng vì thế mà đến Từ thị gặp mặt Từ Du Chính.
- Sao nào, muốn thử cô gái nhỏ đến thế sao?
- Em nói xem rốt cuộc cô ấy như nào?
- Em không biết, nhưng em đoán là, chắc chắn cô bé đang ghen.
Từ Du Chính nhếch miệng cười, ánh mắt không tự chủ nhìn về hướng cửa kính, cô ấy ghen sao, trong tâm tư cô ấy vốn dĩ chưa từng có anh. Nhưng nếu nói ra, tình yêu của mấy đứa trẻ nhỏ thật dễ dàng chiếm được, mới có vài tháng như vậy, cô ta đã rung động rồi. Bản thân Từ Du Chính không hề nói sẽ yêu cô, chỉ là thuận mua vừa bán, cô cần tiền, thỏa mãn anh, anh có tiền, bao nuôi cô, vậy thì làm sao có thể nói là rung động, là yêu đương mà nói rằng có thể ghen cơ chứ.
Ngày hôm đấy, hai người cùng ở lại Từ thị đến buổi chiều tan tầm mới trở về. Nhưng căn nhà vắng vẻ không còn những tiếng cười nói của cô cùng với người làm trong nhà, lên lầu hai cũng không hề nhìn thấy, Từ Du Chính anh bắt đầu nghi ngời, cô gái này lại muốn đi đâu mà không báo trước sao? Cô ta dường như ngày càng lớn mật rồi.