Bắt Được Em

Chương 3: Mẹ cô trở lại




Buổi chiều cô cứ ngồi thất thần trước cánh cửa nhỏ, sau khi cha về thấy cô ngồi nơi đó thì liền lên tiếng:

- A Kỳ, dạo này con học tập áp lực lắm sao? Cha thấy con mệt mỏi.

- Dạ, con sẽ luôn cố gắng ạ.

- Được, vậy con nghỉ ngời đi, cha mang chút thóc sang bán cho chú Vĩ, chú ấy cứ nài nỉ cha bán thêm cho một chút.

- Vâng ạ.

Cha Chu dời đi không hề nói nhiều, ông biết Chu Giai Kỳ là người cực kì kiệm lời nói, đôi mắt con bé ủ rũ, khuôn mặt nhợt nhạt, ông làm sao cam lòng chứ. Từ ngày mẹ con bé đòi ly hôn, con bé đã không còn hoạt bát nữa. Huống hồ, bây giờ con bé lại đang là năm học cuối cấp, ngộ nhỡ con bé áp lực quá không muốn lên đại học, vậy chẳng phải vất vả của ông nuôi con bé công cốc sao.

Chu Giai Kỳ cũng buồn bã, nhưng càng buồn cô lại càng không để cha cô lo lắng, chỉ cho phép mình nghỉ ngơi một ngày, sau đó Chu Giai Kỳ liền quay trở lại trang thái ban đầu, coi như chuyện đó chưa từng sảy ra, cũng chưa từng nhắc đến.

Cô quay trở lại những ngày tháng đến trường cặm cụi, tranh thủ giúp cha làm bánh bao kiếm thêm chút ít thu nhập, cũng nói chuyện thêm với bạn bè về chuyện làm thêm kiếm tiền của họ, nhưng khi nghe thấy những cô bạn đó nói về công việc làm nhân viên tiếp rượu để nhận lại được những đồng tiền bo hậu hĩnh, Chu Giai Kỳ lại rợn sống lưng không hề muốn tiếp tục nghe nữa. Bởi bản thân cô, dù nghèo cũng không muốn làm những chuyện như vậy.

Mấy ngày yên tĩnh trôi qua khiến Chu Giai Kỳ dường như quên mất rằng mình đã trải qua một đêm như thế.

Cho đến một ngày, khi tan học cô bước chân ra cổng trường liền nhìn thấy người phụ nữ kia.

Mẹ cô đã đứng nơi đó đợi cô, nhưng không phải cái ôm ấm áp nhưng những ngày trước đó, mà là một cơ thể ào đến phía cô, bàn tay không nhanh không chậm hạ xuống khuôn mặt cô một bạt tai thật mạnh. Bà ấy cứ như vậy mà đánh cô. Cô đã làm gì sai với bà sao, nhưng khi cô chưa kịp phản ứng lại, liền cô một bàn tay nữa tiếp tục hạ xuống. Cùng những lời nói lanh lảnh của người phụ nữ đối diện với cô. Có lẽ lúc này, bà ấy không còn tự coi mình là mẹ của cô nữa.

- Con nhỏ mất dậy, đáng chết, mày đã nói gì với tên đàn ông đó để hắn ta cướp hết tiền của tao hả, mày có còn coi tao là mẹ mày nữa hay không, tao cho mày một món quà hời như vậy mà trước mặt hắn ta, mày lại bày trò cướp trắng trợn tiền của ta.

- Mẹ đang nói cái gì vậy? Mẹ còn không thấy xấu hổ khi đến trước mặt con sao?

- Tao đẻ ra mày nuôi mày khôn lớn, mày không vì thế mà nên cung phụng tao sao, tao nói cho mày biết, tao đang rất cần tiền, nếu mày không nói với tên đàn ông đó mang tiền đến cho tao, tao nhất định sẽ cho cả cái trường này biết, mày bán thân cho trai.

- Mẹ điên rồi.

- Phải, tao thành con nợ đến bước đường này cũng sớm điên rồi, cuối tuần tao sẽ đến lấy tiền, mày tốt nhất lên hành động sớm một chút.

Chu Giai Kỳ nhìn lại bóng dáng dần khuất sau cuối con đường đó, đó là mẹ cô, người thân sinh ra cô, cũng là người cho cô tưởng rằng đã nhận được đầy đủ hơi ấm tình thương của mẫu tử, nhưng lại là người đích thân bán con gái mình cho kẻ khác chỉ để lấy được tiền.

Trước đây cô chưa bao giờ hiểu được vì sao mẹ cô lại dời đi, chỉ biết được rằng mẹ đã nói vì cha nghèo nên mẹ không muốn ở cùng cha nữa, nhưng hiện tại cô lại thấy rằng bản thân mẹ không những chê cha nghèo còn tham lam vô độ đối với đồng tiền nữa. Đôi mắt cô nhắm lại, mọi sự buồn tủi trong lòng không biết nên tâm sự cùng ai. Nhưng cô làm sao có thể nói ra điều này với cha cùng anh trai cơ chứ, anh trai vừa đi học vừa đi làm, thân thể vốn đã gầy mỗi lần về nhà lại liền thấy gầy hơn. Nhưng chỉ cần thấy cô, anh trai liền nở ra nụ cười hạnh phúc ấy.

Cuối cùng, Chu Giai Kỳ cũng chỉ có thể nuốt nước mắt vào trong, ngậm ngùi dời khỏi cánh cổng trường ấy, quay trở về với người cha tần tảo của mình.

Phía bên kia đường lớn, trong một chiếc xe sang trọng màu đen. Hai người đàn ông trong xe đã sớm nhìn thấy hết tất cả những hành động đã sảy ra ban nãy. Tần Quách Hiền nhẹ nhàng đưa tập tài liệu cho Từ Du Chính vừa nhẹ nhàng nói:

- Chính là cô gái đêm đó. Chu Giai Kỳ, vừa đủ mười tám tuổi, học sinh lớp mười hai, con gái của Dương Hiền Nhị. Bốn năm trước Dương Hiền Nhị ly hôn cùng chồng, để lại hai đứa con cho người chồng nuôi dưỡng sau đó liền bỏ đi biệt tích đến qua năm mới liền trở về. Hôm đầu tiền bà ta trở về liền đem con gái đến chỗ thiếu gia đổi lấy bốn trăm vạn đấy ạ.

- Tính cách cô gái này ra sao?

- Không thấy được nhắc đến nhiều, chỉ điều tra được đó là, cô gái ấy có thành tích học tập tốt, là một người có tư chất thông minh, buổi chiều sau khi tan học thường phụ cha của cô ấy bán bánh bao ở gần quảng trường thôi ạ. À còn nữa, dạo gần đây hình như cô ấy đang tìm việc làm thêm, còn nhận làm bài tập thuê cho bạn cùng lớp. Hai tệ một bài.

- Hai tệ sao?

Tần Quách Hiền không biết nên nói gì thêm với người đàn ông này nữa, bởi thiếu gia vẫn đang đọc tài liệu anh đã điều tra được của người phụ nữ kia. Chỉ là nếu cô ấy mới là nữ sinh đã có tâm cơ như vậy, thì quả thật không hề tầm thường.

Chiếc xe cuối cùng cũng theo lệnh của người đàn ông lạnh lùng kia mà lăn bánh, mặc cho người đàn ông kia vẫn thâm trầm không hề nhúc nhích. Anh ta lại trở về tòa nhà lớn nơi giữa thành phố xa hoa tấp lập, ngồi trên chiếc ghế da xoay vòng vòng, tập tài liệu trên tay anh đã đọc qua vài lần nhưng vẫn không hề tìm ra được một điều sơ hở. Điều duy nhất anh muốn đọc nó bởi bản thân anh tò mò chính người phụ nữ mềm mại đấy.