Hải Tuệ bỏ đi để lại cả căn phòng yên lặng, Chu Giai Kỳ từ nãy đến giờ không hề lên tiếng, hai bàn tay cô nhỏ từng giọt máu xuống sàn nhà đỏ chói. Chu Gia Huy khuyên ngăn như nào cũng không cản được gỡ được bàn tay của cô ra, Tần Quách Hiền thấy vậy liền nhanh chóng liên lạc với Từ Du Chính, còn anh cùng với Chu Gia Huy nhẹ nhàng nói chuyện ổn định lại tinh thần cho cô.
Vốn dĩ là chuyện đã sảy ra, nhưng cũng là nỗi sợ ám ảnh trong lòng Chu Giai Kỳ nhiều năm chưa hề tháo gỡ được. Cho dù anh đã ở bên cạnh cô cô cũng vẫn sợ từ miệng người khác nghe được những lời như vậy. Từ Du Chính vốn đang trên đường đi đến Giai Đình tìm cô liền nghe được tin nhắn của Tần Quách Hiền liền nhanh chóng đến nơi này. Anh nhẹ nhàng ôm cô vào long nhẹ nhàng an ùi.
Cô đau, anh đương nhiên càng đau hơn nữa.
Những cứ tưởng mọi chuyện sẽ êm ả trôi qua. Nhưng cả công ty lại loạn lên khi nghe được tin Hải Tuệ trèo lên tầng thượng muốn nhảy xuống tự tử. Cô hai mươi bốn tuổi, dùng cả thanh xuân của mình để yêu một người, nhưng cuối cùng, người đó không đáp lại được tình cảm của cô, mẹ cô bất chấp ngăn cản cô. Bà dùng mạng sống của bà để uy hiếp cô, năm năm nay, trên tay cô có bao nhiêu là vết cắt, tập bệnh án dày đến mức bác sỹ cũng chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm, cắt tay tự tử, uống thuốc ngủ tự tử, không hề thiếu phương thức nào, hiện tại, mẹ cô ở bên Mỹ liệu còn kịp về để ngăn cản cô không?
Mẹ cô từng nói cô có chết cũng mang dòng máu họ Hải, mà vẫn còn mang họ Hải thì đừng mong có thể yêu đương với anh ta.
Cũng hóa ra, chỉ có một mình cô đa tình. Cô từng nghĩ anh sẽ vì cô bước lên phía trước, nhưng chỉ một lời nói của mẹ cô, anh đã sẵn sàng vứt bỏ cô. Anh vì bảo vệ người em gái của mình cũng không muốn bảo vệ cô. Có lẽ từ đầu là cô sai rồi.
Hải Tuệ nhìn từ nơi này nhìn xuống đất, đây là tầng bốn, nhảy xuống không cao, may mắn thì chết đi, không may mắn thì thành người thực vật, nhưng cô chấp nhận.
Chỉ là cô đã đợi ở đây thật lâu, nhưng Chu Gia Huy vẫn lạnh lùng không đến nhìn cô lấy một lần.
Anh đứng khuất sau bức tường nhìn cô đau khổ, nhưng bản thân anh biết lựa chọn ra sao chứ. Ngày hôm nay trước khi cô chưa bước vào căn phòng đấy, anh luôn tự dặn lòng mình cho dù mẹ cô có chì chiết anh như nào cũng được, nhưng bà ấy lại động đến giới hạn của anh rồi. Em gái anh mất ba năm mới trở lại hồn nhiên được như trước, vậy mà chỉ một câu nói của mẹ anh khiến bức thường trong lòng con bé sụp đổ, vậy anh phải làm sao.
Anh đứng ở nơi này nhìn về phía người con gái đang chênh vênh trên bức tường cao kia, anh cũng đau lòng hụt hẫng giống như cô vậy, vốn tưởng lần này hai người nhất định ở bên cạnh nhau, nhưng anh không lựa chọn được rồi.
Hải Tuệ mỉm cười trong nước mắt, ngẩng đầu hét thật lớn:
- Chu Gia Huy, em yêu anh, em vẫn giữ trọn lời hứa của mình, dùng cả thanh xuân để yêu anh. Tạm biệt.
Sau đó cả người cô rơi tự do xuống không trung.
Chu Gia Huy thì chỉ thốt được lên câu "Chết tiệt" sau đó nhanh chóng lao về phía cô, ôm lấy cả người cô cùng rơi xuống phía dưới.
* * *
Khi Hải Tuệ tỉnh dậy thấy trần nhà trắng toát, lại nhớ đến những chuyện đã sảy ra. Nhìn sang bên cạnh liền thấy khuôn mặt của mẹ mình. Cô cười trong đau đớn. Cô có lẽ chết cũng không yên. Vậy nhưng mẹ cô chỉ ở bên cạnh nhẹ nhàng thủ thỉ:
- Tiểu Tuệ, con tỉnh rồi à, uống lấy chút nước, có đói không, mẹ mua chút gì đấy cho con ăn nhé?
- Tiểu Tuệ, con đừng như vậy nữa. Chúng ta trở về Mỹ được không, con cũng thấy rồi đấy, cậu ấy vốn dĩ không cần con.
Từng dòng kí ức của Hải Tuệ dường như lặp đi lặp lại, khi cô buông mình xuống anh đã lao đến ôm cô, miệng còn lẩm bẩm với cô rằng, chúng ta cùng chết. Vậy hiện tại anh đang ở đâu, không lẽ, chỉ còn lại mình cô còn sống.
Khóe mắt Hải Tuệ lại rơi xuống những giọt nước mắt, cô nhìn lên khuôn mặt mẹ mình không thể nói gì hết, cô biết ba ấy bao nhiêu năm nay đều ích kỉ như vậy, sao có thể nói cho cô biết anh làm sao chứ. Đau lòng, tuyệt vọng, bây giờ ai hiểu cho cô.
Tiếng chuông điện thoại phá vỡ bầu không khí của căn phòng, mẹ Hải Tuệ bấm nghe máy liền ngỡ ngàng không thôi. Công việc kinh doanh của gia đình bà gặp chuyện, chồng bà hiện đã bị cảnh sát đưa đi vì bị nghi rằng là tội phạm tài chính.
Tần Quách Hiền lúc này bước vào đưa cho bà một tập hồ sơ nhẹ nhàng nói với bà:
- Bà Hải, Từ tổng nhà chúng tôi chính thức đệ đơn kiện bà, vì tội phỉ báng. Hơn nữa, bà cũng là người trực tiếp làm bệnh của phu nhân nhà chúng tôi tái phát, điều đó khiến một người yêu vợ như Từ tổng không chấp nhận được. Còn có hai điều khác Từ tổng nhắn lại đó là: Một là phu nhân là người Từ tổng yêu nên đặt ra bẫy để giữ phu nhân bên cạnh, không ngờ điều đó lại thành cái cớ để để kích phu nhân, mong bà hiểu rõ vấn đề xong hãy nói. Điều thứ hai đó chính là, những điều bà mới nghe trong cuộc điện thoại lúc nãy đều là sắp xếp của Từ tổng, nếu bà muốn yên bình hưởng thụ tuổi già, đến xin lỗi phu nhân, chỉ cần phu nhân đồng ý, Từ tổng nhất định sẽ bỏ qua. Tạm biệt.
- Hóa ra, cô ấy là người phụ nữ của Từ Du Chính.
Mẹ Hải Tuệ nghe xong cả người đều ngây dại, hóa ra bà tưởng bà luôn là người đúng trong mọi việc nhưng hóa ra chỉ là ếch người đáy giếng. Bà hết lòng sỉ nhục một cô gái đáng tuổi con mình nhưng lại là người phụ nữ người khác nâng niu như châu báu, giữ kĩ như kim cương.
Bà nhìn lại con gái của mình, có lẽ bà sai thật rồi. Bà phải sống sao khi chồng bà gặp chuyện.
- Tiểu Tuệ, Chu Gia Huy ở cách đây mấy phòng, cậu ấy bị thương nhiều hơn con, có lẽ giờ chưa tỉnh dậy đâu. Con cố gắng nghỉ ngơi xong mẹ đưa con đến gặp cậu ấy được không? Nếu sau này hai người có thể đến với nhau, mẹ nhất định không ngăn cản. Mẹ xin lỗi con, là mẹ quá ịch kỷ rồi.
Quả nhiên sau khi nghe được câu nói đấy, Hải Tuệ cố gắng dưỡng sức, đến ngày thứ ba liền có thể đứng dậy đi lại. Mặc dù cả người cô rơi từ lầu bốn xuống vẫn còn đau, nhưng chỉ là đau nhắc xương cốt và xây xát một ít nhỏ, còn Chu Gia Huy cô nghe nói được rằng anh ngã xuống lấy cả thân mình ôm chặt cô trong lòng, mặc dù có đệm bảo hộ tới kịp thời nhưng vẫn không tranh khỏi gãy chân và đầu bị tổn thương một chút ít.
Nói rằng không đến nỗi chấn thương sọ não, hôn mê bất tỉnh, nhưng chắc chắn cũng phải nằm viện cả tháng mới có thể về nhà.
Hải Tuệ sau khi đi lại được liền một ngày ba bữa, luôn luôn túc trực bên cạnh anh. Chu Giai Kỳ nhìn thấy vậy cũng không hề ngăn cản. Hai người đầu gỗ, IQ thì cao chỉ là EQ quá tệ hại, cùng cùng chưa hẹn cùng nhau bạc đầu gia lão đã hẹn cùng sống cùng chết rồi.
Đến ngày Chu Gia Huy tỉnh lại, hai người nhìn nhau vứi ánh mắt dạt dào tình ý cũng đủ cho những người xung quanh chỉ cần nhìn thấy họ cũng đủ cảm thấy ngượng ngùng đỏ mặt. Tình cảm cả hai người cùng vùi mình chôn kín năm năm cuối cùng cũng có thể đường hoàng đĩnh đạc bước đi bên cạnh nhau. Hải Tuệ vui mừng khôn siết còn Chu Gia Huy lại tỏ ra là người thấu tình đạt lý nhiều hơn.
Anh cũng dành thời gian để nói chuyện cùng với mẹ của Hải Tuệ. Bản thân anh cũng bày tỏ với bà rằng, anh không chấp nhắt chuyện bà coi thường anh đến nhường nào, anh vẫn sẽ lo chu toàn cho Hải Tuệ, chỉ có duy nhất Chu Giai Kỳ bà không nên động vào, đó là em gái anh, anh có thể dùng mạng mình để cứu Hải Tuệ đương nhiên cũng sẽ có thể làm như vậy với em gái của mình.
Còn trong lòng mẹ Hải Tuệ biết rõ, bà càng không nên động đến cô. Suốt thời gian qua bà vẫn luôn cố gắng mốn nói chuyện với cô, nhưng dường như cô có ý né tránh bà. Một ngày bà chưa tự mình xin lỗi Chu Giai Kỳ thì người họ Từ kia đương nhiên chưa bỏ qua cho gia đình bà. Ba cùa Hải Tuệ vẫn còn bị tạm giam bên Mỹ.
Một người ở trong nước nhưng lại có tầm ảnh hưởng đến tận nước ngoài, đương nhiên bà hiểu người đó không hề tầm thường.