- Chu Giai Kỳ.
- Em trả hết nợ cho anh được không, sau đó chúng ta không còn ràng buộc nhau nữa, em được sống với cảm xúc của chính mình, được hồn nhiên vui vẻ như những ngày chưa gặp anh, được quên đi sự hèn mọn những ngày tháng vừa rồi, được tự do rung động với người mà em thích. Biết đâu một ngày nào đó, em lại mạnh mẽ đứng bên cạnh sánh vai cùng người đó thì sao?.
- Em im ngay cho tôi. Cuộc đời em là do tôi sắp xếp, em lấy lý do gì mà muốn dời đi. Em có biết người phụ nữ đã sinh ra em được tôi nuôi, tôi cải tạo đó không phải là tiền sao, vẫn là em nợ tôi.
- Từ Du Chính, em không muốn nợ anh. Anh có hiểu không?
Từ Du Chính bản thân anh lúc này không muốn nghĩ đến những lời cô nói, chỉ từ câu nói cô muốn yêu đương với người khác, bản thân anh đã không kìm nén được nữa rồi. Anh mất bao nhiêu thời gian công sức ở bên cạnh cô, nhưng quả nhiên cô ấy động lòng với nam nhân khác. Nhưng chính bản thân anh lại nóng vội mà quên mất đi một điều rằng thời gian này cô chỉ tiếp xúc với duy nhất một mình anh.
Chu Giai Kỳ từng nghe bạn cùng lớp nói rằng, người phụ nữ sẽ có những thói quen nhớ đến một người, tim đập nhanh vì một người, thích ngắm một người thậm chí còn thường xuyên nhớ đến phát giây hai người ân ái thì chắc chắn đã rung động trước người đàn ông đó rồi.
Chu Giai Kỳ cũng muốn thử một lần, cô muốn trả hết nợ cho anh, dùng cách nào cũng được sau đó cô có thể đường đường chính chính nói với anh rằng cô muốn được anh quan tâm, muốn được anh che chở, thậm chí là muốn cùng anh sinh con dưỡng cái. Nhưng vừa rồi những lời người đàn ông này nói ra với cô quả nhiên khiến cô ngây ngốc. Phải cô nợ anh.
Cô đâu chỉ nợ anh sáu tỷ đó, mẹ cô vẫn trong tay anh, cô với anh ruốt cuộc vẫn chỉ là quan hệ chủ nợ và con nợ không hơn không kém. Cô biết làm sao với những cảm xúc của mình bây giờ. Từng nụ hôn anh đáp xuống môi cô như vũ bão cũng không khiến trong lòng cô bớt đi một chút những suy nghĩ cực đoan của mình. Cô phải tự hiểu đúng vị trí của mình trong lòng anh. Có lẽ, chỉ là vật là ấm giường có thêm một tầng cảm xúc.
Kích tình qua đi, Chu Giai Kỳ vẫn vùi đầu trong tấm chăm màu ghi xám, cô quyết tâm ngủ một giấc thật dài trước khi có thể đối mặt với anh. Cô quyết tâm với anh như vậy, nhưng tất cả đều là sai rồi. Sự động tâm của thời gian qua đều là vô nghĩa. Có lẽ cô lên sớm dìm chết nó đi thì hơn.
Nửa đêm cô tỉnh dậy liền phát hiện ra Từ Du Chính vẫn ngủ rất ngon lành, lúc này anh yên lặng giống như những phút giây chỉ dẫn cô làm bài tập khó. Hơi thở đều đặn khiến tấm ngực anh phập phồng nhẹ nhàng trong đêm tối. Cô cố gắng dựa theo ánh sáng yếu ớt lưu giữ lại khuôn mặt đẹp đẽ của anh trong tâm trí của mình. Cuối cùng vẫn là dứt khoát đứng dạy dời giường từng bước một bước đi.
Chu Giai Kỳ đặt tờ chi phiếu sáu tỷ trên chiếc bàn sách. Thậm chí, còn rất nhiều những tờ chi phiếu anh đã cho cô. Cô không lấy bất kì điều gì của anh hết. Tất cả đều không phải của cô, đều là không giữ lại.
Chu Giai Kỳ lẳng lặng dời khỏi biệt thự từ ngay trong đêm tối, chớp mắt một cái liền là ba năm. Nhưng cũng chính Chu Giai Kỳ cũng không hiểu vì đâu, mọi thông tin của cô dường như biến mất, Từ Du Chính ba năm ngoại trừ những tin tức kết hôn sau đó cũng không hề hé lộ thêm một điều gì, thậm chí những năm sau khuôn mặt anh còn không hề xuất hiện trước bất kì một tin tức hoặc tờ báo nào hết khiến những người mới phát triển trong giới doanh nhân cũng không thể nhớ nổi khuôn mặt anh.
Hóa ra người đó không phải ai hết lại chính là Tần Quách Hiền người luôn luôn bên cạnh Từ Du Chính. Tờ chi phiếu của Chu Giai Kỳ khi Từ Du Chính nhìn thấy lại nghiễm nhiên được đặt trên một tờ giấy, bên trên tời giấy chỉ vẻn vẹn bốn từ "Hẹn không gặp lại" điều đó lại càng khiến Từ Du Chính nổi điên nhiều hơn. Cũng giống như tất cả những dấu vết cô dời đi đêm hôm đó.
Cả biệt thự Từ gia lớn như vậy, người bảo vệ nghiêm ngặt như vậy nhiều vệ sĩ như vậy nhưng kì lạ là không ai phát hiện ra một cô gái tay không tấc sắt đời di hay sao. Cứ cho là cô ra đi tay trắng nhưng không thể nào nói ra tất cả mọi người đều không thấy cô ấy bước ra khỏi cổng.
Khi Từ Du Chính điều tra, liền bị Vương Thanh Tần gạt bỏ, nhanh chóng ép buộc anh kết hôn cùng Tưởng Mẫn Thanh càng khiến Từ Du Chính khó lòng yên phận.
Tưởng Mẫn Thanh cùng Từ Du Chính kết hôn được hai ngày liền đưa nhau đến cục dân chính ly hôn, điều đó khiên Vương Thanh Tần cũng không dám tin là sự thật. Tưởng Mẫn Thanh ngày hôm đó trực tiếp đến trước sảnh lớn Từ thị nói lớn, cô ngoại tình với Đoàn Minh Hạo rồi nói muốn ly hôn, điều này Từ Du Chính đã đoán được trước, Tưởng Mẫn Thanh đem lòng yêu Đoàn Minh Hạo bao nhiêu năm nay, theo đuổi không ngừng nghỉ, chạy theo anh từ Châu Á đến Châu Âu, nên cuộc hôn nhân này vốn chỉ là kết hôn sau đó ly hôn, vậy cũng coi như hôn ước từ nhỏ của hai người tan thành mây khói.
Ai mà ngờ được, cho dù kết hôn xong ly hôn cuối cùng Từ Du Chính vẫn chỉ nhớ đến bóng dáng duy nhất một người.