Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 324: Số của lão tử thật khổ




Phòng mà Hạng Hồng kêu nằm ở tầng ba mươi tám, mà đây cũng là phòng tổng thống lớn nhất trong khách sạn này, chỉ cái phòng của nó thôi cũng đã chiếm diện tích của nửa tầng triệt, trừ một vài chỗ như phòng bình thường thôi, gần một nửa phòng này có hoa viên trên không, còn có cả hồ bơi nữa.

Chẳng qua, căn phòng này cũng chẳng khác gì phòng tổng thống thường cả, diện tích của nó cực kì lớn, ngay bồn rửa mặt cũng rất lớn, còn cái bồn tắm thì giống như là cái bể bơi nữa. Đại khái là những người này đều nhận ra Hạng Hồng, cho nên khi bước vào trong, nàng đều giữ khoảng cách với Thạch Thiên, nét mặt cũng tỏ ra tự nhiên. Nhưng khi vào phòng, Hạng Hồng liền trở nên hào phóng lớn, kéo tay Thạch Thiên trực tiếp đi vào phòng ngủ.

Phòng ngủ của căn phòng này cũng phải nói là to thái quá, chỉ nói cái chỗ này thôi cũng đủ để chơi bóng rổ rồi, mà cái giường tròn lớn kia đủ để bốn năm người cùng nhào lộn cũng không cảm thấy chật nữa.

Hạng Hồng kéo Thạch Thiên đến cạnh cái giường tròn, xoay người lại hỏi: "Thạch tiên sinh, cậu có hài lòng với hoàn cảnh ở đây không?"

Thạch Thiên nói: "Rất hài lòng, cái kia… khi nào đến?"

Quả nhiên là không nằm ngoài dự liệu, cho dù hắn có trả lời là không hài lòng, thì người anh em của hắn cũng sẽ phản bội lại hắn, bởi vì bây giờ nó đã cứng ngắt, và đang chỉa vào bụng của Hạng Hồng.

Hạng Hồng giống như bị điện giật, cả người run lên, bụng không tự chủ lùi ra sau, nhưng rồi lập tức dính trở lại, hơn nữa còn dùng sức mà cọ xát vào người anh em thành thật của Thạch Thiên



Thạch Thiên biết quyết tâm nói dối là vô dụng, đành phải kiên trì nói: "Tôi còn tưởng cô không có hứng thú với đàn ông…"

Hạng Hồng tựa hồ như đã dùng hết sức ở bụng, không ngừng giãy dụa vòng eo, thân thể mềm nhũn tựa trên người của Thạch Thiên, thở gấp nói: "Anh… và những người kia…khác nhau…"


Thạch Thiên cười khổ: "Không phải muốn trở thành người đàn bà của lão tử chứ?"

Thân thể của Hạng Hồng càng lúc càng run kịch liệt, hơi thở ngày càng gấp hơn: "Không phải…trong mắt em…tại đây….chỉ là…. Trong phương diện này….ơ…trong mắt của em…duy nhất….a….đàn ông….duy nhất….a…a…"Bỗng nhiên thân thể nàng run rẩy kịch liệt, toàn thân mệt mỏi vô cùng, cả người ngã lên trên người của Thạch Thiên.

Thạch Thiên vội vàng vòng tay ôm lấy eo nhỏ của Hạng Hồng đỡ lấy nàng, phát hiện ra hai mắt nàng nhắm nghiền lại, trên người đều là mồ hôi, thân thể vẫn đang run lên do cao trào đã qua, nhưng dư âm vẫn còn bên trong, không khỏi trợn mắt: "Không phải chứ, lão tử còn chưa cởi đồ mà cô đã xong…"

Qua một hồi lâu, hô hấp của Hạng Hồng mới khôi phục lại, mở mắt nói: "Thạch Thiên có thể biến trở về bộ dáng trước kia không?"


Thạch Thiên gật đầu, lột cái mặt nạ xuống, tuỳ tay bỏ vào trong cái túi áo

Hạng Hồng nhìn Thạch Thiên, sự ngượng ngùn ban đầu trong mắt đã biến mất, trở nên rất quyến rũ câu hồn, ôn nhu nói: "Xin lỗi, vừa rồi em không khống chế được…bây giờ em cho anh…anh muốn…anh muốn làm thế nào cũng được…"

Thạch Thiên bây giờ đã bị dục hoả công tâm, làm cho hắn dày vò muốn chết, nhưng vẫn không đành lòng khuyên: "Bây giờ em nên nghỉ ngơi đi"

Hạng Hồng kiên định lắc đầu: "Biết không? Mỗi ngày em đều mơ thấy anh…ở trong mơ cùng anh…cùng anh làm tình…biết khi tỉnh mộng đau khổ thế nào không? Nhưng em vẫn hy vọng mỗi ngày anh đều xuất hiện trong mộng của em…em rất rõ…người yêu anh rất nhiều, cũng không dám yêu cầu cao vời là mình có thể vĩnh viễn ở bên cạnh anh, chỉ cần một lần thôi em cũng đủ thoả mãn rồi. Nhưng mà, tình huống lần này quá đặc biệt, em lại khẩn trương, cho nên không cảm thụ được nhiều…cầu anh…cho em một lần nữa được không? Để cho em lần sau có thể mơ thấy được anh yêu rõ ràng hơn, hoàn mỹ hơn…"


Trong lòng Thạch Thiên nghĩ,lão tử còn không biết các cô nghĩ gì sao? Đặc biệt là gái trinh, tất cả đều nói không đúng tâm, có lần này lại còn muốn lần sau, có lần sau lại muốn cả đời, nếu không thì lão tử cần gì phải trống tránh! Haizzz…số lão tử thật khổ, tự nhiên chọc đến xử nữ, muốn trốn cũng không thoát, thậm chí bây giờ có người nào dám nói xử nữ là hàng hiếm, thì lão tử sẽ đập chết hắn mất. Vận khí của lão tử chẳng lẽ đen đủi như vậy sao? Sống lại chưa đầy một năm, thì liền gặp phải hai người, còn bị ba người quấn quít… mạng khổ! Mạng khổ quá!

Hạng Hồng càng nói càng động tình, ôm lấy Thạch Thiên hôn lên miệng, hôn lên cổ hắn mãnh liệt, ý loạn tình mêm rên rỉ nói: "Xin anh…dẫn em…vào mộng…được không?"


Thạch Thiên cũng đã chuẩn bị tâm lý trước rồi, lúc này lại được Hạng Hồng khẩn cầu mãnh liệt như vậy, nếu có thể nhịn được nữa thì hắn không phải là Thạch Thiên.Cổ họng phát ra một tiếng gầm nhẹ, ôm ngang Hạng Hồng ném lên giường, sau đó cởi quần áo trên người, bước tới, tham lam ngửi ngửi mùi thơm đặc biệt khi cao trào của nàng, hai tay bắt đầu hoạt động, cởi sạch quần áo của nàng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Hạng Hồng nhắm hai mắt lại, cả người đã trở nên đỏ ửng, trở nên vô cùng mẫn cảm, làm sao có thể chịu được sự khiêu khích của hai tay Thạch Thiên, không nhịn được liền giãy dụa, phát ra những tiếng rên rỉ yêu kiều. Vừa rồi nàng ma sát với Thạch Thiên đạt đến cao trào, phía dưới đã không chịu nổi, bây giờ như nước vỡ đê, cư thế mà như lũ trào ra.

Thạch Thiên nhịn đã lâu, đã sớm không chịu được, thấy Hạng Hồng như vậy, làm sao mà còn chờ được nữa, cầm lấy cổ chân nàng, kéo ra, khu vực thần bí kia nhất thời lộ ra trước mắt hắn, rồi…nhẹ nhàng…đâm vào…

Hạng Hồng cắn chặt răng, một cảm giác tê dại kì dị truyền từ chỗ ấy lên khắp toàn thân, vốn bãi cỏ đã rất lầy lội liền trở nên cưng cứng, một tiếng rên yêu kiều không tự chủ phát ra từ cổ họng. Sau khi đâm vào một lát, thân thể của Hạng Hồng mới dần dần bình tĩnh lại, sau đó dưới sự va chạm mãnh liệt của Thạch Thiên, thân thể không ngừng run rẩy đón nhận những hưng phấn quá mức…

Trong lúc nhất thời, xuân sắc đầy phòng, Thạch Thiên giống như dã thú vậy, gầm lên điên cuồng, còn Hạng Hồng thì rên rỉ thở dốc không ngừng, cả hai đan vào nhau, sóng sau còn cao hơn sóng trước.