Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 313: Quả nhiên là đang ngủ.




Paula và Heber vội vàng theo sát phía sau Chris, vọt vào trong căn phòng, căn phòng được chia cách bởi một tấm kính thủy tinh, xuyên qua tấm kính có thể nhìn thấy được ba cái giường thủy tinh giống như ba cái quan tài vậy, hai người đặc công đang nằm trong hai cái "giường" đặc biệt ấy cùng với một đống dây, thân thể trần truồng không ngừng vặn vẹo, tựa hồ như muốn tránh thoát cái băng cố định trên người mình, thần sắc rõ ràng có chút phẫn nộ và khẩn trương, cho đến khi thấy Heber đang đứng bên ngoài, hai người mới ngừng giãy dụa, trên mặt hiện ra vẻ mờ mịt.

Paula vội hỏi Chris: "Có thể hỏi họ được không?" Tuy rằng hắn ta là chủ nhiệm của việc nghiên cứu thực nghiệm này, nhưng việc này còn phải chờ Chris quyết định.

Chris nói: "Đợi một lát nữa đi", xoay người lại nói với trợ thủ, cũng chính là cô gái tóc vàng xinh đẹp khi nãy: "Kiểm tra lại toàn bộ, điện tâm đồ và sống não, nhìn xem có khác số liệu khi nãy không?"

Nửa giờ sau, hai đặc công được xác định là đã khôi phục bình thường cuối cùng cũng được đi ra khỏi cái giường thủy tinh ấy, mặc xong quần áo liền được đưa tới phòng họp. Mặc dù hai người đã làm việc tại cục an toàn quốc gia nhiều năm, nhưng chưa từng đặt chân vào thế giới nghiên cứu thực nghiệm bao giờ cả, cũng không nhận ra những nhân viên đã kiểm tra thân thể của mình là ai, khi vào phòng họp, câu đầu tiên hỏi Heber là: "Đây là đâu?"

Paula nhìn khuôn mặt cười khổ của Heber, liền nói với hai gã đặc công: "Các con, nói cho các con biết một tin tốt, các con... đã về nhà".

Hai gã đặc công đều trợn tròn mắt.

lần này cục an toàn quốc gia dựa theo đề nghị của chủ nhiệm Paula, phái hai mươi chín đặc công chuyên nghiệp đến Paris, nhiệm vụ là giám sát Thạch Thiên và người bên cạnh Thạch THiên. THeo lệnh là không được phép kinh động đến Thạch THiên, nhưng nếu phát hiện ra các quốc gia khác xuống tay với Thạch THiên, thì bọn họ nhất định phải mang Thạch THiên về hoa kỳ trước. Tình huống khẩn cấp còn có thể cho phép hạ gục Thạch THiên, để tránh các quốc gia khác đắc thủ, vẫn phải cố gắng mang thi thể của Thạch Thiên về Hoa kỳ.

Điều này, cục an toàn quốc gia Hoa kỳ vẫn nắm chắc làm được, bởi vì lần này trừ hai mươi chín đặc công chuyên nghiệp ra, bọn họ còn có thể mượn lực lượng tình báo ở Paris. Phải biết rằng cục tình báo của Hoa kỳ có hơn mười sáu nhánh, cục an toàn quốc gia chỉ là một trong những nhánh trong đó, nhưng mỗi nhánh đều có không ít hơn mấy ngàn đặc công đang chờ đợi, đựoc phân bố khắp nơi trên thế giới, bất kể là nhân số hay trang bị, các quốc gia khác đều khôgn thể sánh bằng, sở dĩ tạm thời muốn kinh động đến Thạch Thiên, cũng bởi vì lo lắng các quốc gia khác sẽ ăn hôi chuyện tốt của mình, lỡ như mọi chuyện bị phát hiện, chẳng những khó có thể mang Thạch THiên còn sống trở về Hoa kỳ, ngược lại còn gây ảnh hưởng lớn đến chính phủ. Dù sao chỗ đó cũng không phải là địa bàn của mình, mà Thạch thien bây giờ lại là một người nổi tiếng, xảy ra chuyện rồi muốn che dấu cũng không được.

Khi hai mươi chín đặc công này mai phục tại chung quanh Thạch THiên, ngay đêm đầu tiên, bọn họ đột nhiên phát hiện ra là mất liên lạc với hai đặc công đã đi vào khách sạn Lizi. sáng hôm sau, cảnh sát Paris nhận được tin, có người phát hiện ra trên mái nhà của một cao ốc tại quảng trường Thiên Môn có năm người khôgn rõ thân phận, bốn người bị hôn mê bất tỉnh, còn người còn lại thì bị chặt đứt hai chân, vẻ mặt ứ đọng máu, gãy xương mặt, cũng hôn mê bất tỉnh.



Hai người trong đó chính là hai gã đặc công đã mất tích của cục an toàn quốc gia, cảnh sát Pháp thấy bọn họ bất tỉnh, đành phải đồn ý cho phép bọn họ đem người về Hoa kỳ để chữa trị. Nhưng các chuyên gia bên này vật lộn mười mấy tiếng cũng không thể cứu bọn họ tỉnh dậy, trong lúc đang đau đầu nhất, thì hai đặc công này đột nhiên tỉnh dậy.

Trước đó, Paula và heber còn nhận được tin tình báo, ba người cùng ngất xỉu tại quảng trường với hai đặc công kia, một là người Nga cư trú tai Pháp, một là du khách Trung Quốc, hai người này cũng bị đuổi về nước, còn có một người Nhật Bản, là người bị chặt đứt hai chân, mặt sưng như lợn, bây giờ đang được chữa trị trong bệnh viện lớn nhất của Paris, lãnh sự quán Nhật đã nhờ chuyên gia đến, nhưng sống chết trước mắt vẫn chưa rõ.


Paul và Heber khôgn cần dùng cái đầu vẫn có thể đoán được, ba người tuyệt đối là có nhiệm vụ tương tự, quốc gia phái bọn họ đến Paris giám sát Thạch Thiên, lại bị Thạch Thiên động tay động chân. Vì thế lập tức phân phó những đặc công khác không được tiếp cận Thạch Thiên, chỉ có thể tiếp tục giám sát bên ngoài khách sạn, hơn nữa chính phủ Pháp hiển nhiên đã đoán được ý của bọn họ, tuy rằng đã thả người về, nhưgn đồng thời cũng đưa ra cảnh cáo, khiến cho bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Thạch Thiên rời Paris.

Heber khẩn cấp hỏi hai nhân viên vừa tỉnh lại, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại hôn mê.

Hai đặc công nhìn nhau, vẻ mặt mờ mịt, hỏi ngược lại Heber: "Chúng tôi hôn mê sao? Chúng tôi làm sao có thể trở về?"

Heber tức đến nổi thiếu chút nữa đã hộc máu, chỉ đành phải kể lại việc bọn họ bị hôn mê, rồi được người ta phát hiện ra đang ở trên mái nhà, rồi được đưa trở về hoa kỳ. hai người đặc công chỉ cảm thấy mình đã ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại thây mình đang ở Hoa Kỳ, vô cùng giật mình, khôgn ngờ mình đã ngủ hai ngày. Về phần vì sao hôn mê, bọn họ chỉ nhớ được tình huống phát sinh ra vào ban ngày lúc bọn họ đang ẩn núp gần khách sạn Lizi, còn mọi chuyện buổi tối thì không nhớ nổi, thậm chí là không biết mình đã ngủ khi nào?

Lần này đến phiên Paula và Heber nhìn chằm chằm nhau, thầm nghĩ Chris đã đoán đúng, hai người này quả nhiên đang ngủ.

Chris sau khi nghe xong, khuôn mặt càng thêm nghiêm trọng, yêu cầu kiểm tra thân thể hai đặc công, và được sự đồng ý của Heber và Paula. Ban đầu chỉ kiểm tra phần não nhỏ thôi, bây giờ cẩn thận kiểm tra lại phần não lớn, mới phát hiện ra trong não quả nhiên có phản ứng khác thường, tựa hồ như đã từng bị tổn thương, chỉ là phần xương sọ bên ngoài lại khôgn có dấu hiệu bị thương nào cả.


Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:

Các loại mâu thuẫn và hoài nghi không ngừng nổi lên trong đầu Chris, làm cho hắn ta lần đầu tiên có cảm giác xa lạ với cái thế giói này. Hắn làm sao mà đoán được, Thạch Thiên chỉ đơn giản là búng một ngón tay mà thôi.

Thạch Thiên vốn muốn nhờ tổ chức thần bí của Bellay mò đến cửa, làm sao mà không biết được có rất nhiều đặc côgn đang ẩn núp chugn quanh khách sạn Lizi. VÌ thế ngay trong đêm đó liền bắt mấy người đến hỏi, mới biết là bọn họ không có liên quan với tổ chức kia, là nhân viên đặc vụ của chính phủ. Thạch Thiên cũng rất rõ ình đặc biệt quan trọng trong mắt của người khác, mấy đợt trước cũng thường xuyên được triều đình "coi trọng", thậm chí còn đối đãi hắn như là ma quỷ vậy.

Có lẽ đã quen rồi, nên Thạch Thiên cũng không quan tâm, chi dùng nội lực hủy một phần trí nhớ của họ, sau đó điểm huyệt ngủ của bọn họ, làm cho bọn họ quên hết chuyện tối nay, ngủ một giấc mà thôi, chỉ là xuốgn tay hơi nặng với đặc công Nhật Bản một chút.


Thạch Thiên cũng không hiểu được hết tất cả những gì trong não, nhưgn hờ vào vô số lần bức cung, dùng hình cùng với kinh nghiệm tra tấn ngàn năm qua của hắn, thì đứng ở góc độ khoa học của Chris, đương nhiên là có đập đầu bể tường cũng không nghĩ ra nguyên nhân, nhưng mà, lại càng thêm tò mò về người thiếu niên này, và càng muốn tìm tòi hơn.

Mà trong mắt của Heber, dựa vào việc Thạch Thiên có thể làm cho con người mất đi trí nhớ, cũng đã bắt đầu lo lắng đến tầm quan trọng của Thạch Thiên, cái "kỹ thuật" này nếu được ngành tình báo của Hoa kỳ nắm giữ, thì tác dụng khó có thể tưởng tượng được, chẳng qua, nếu mà bị các quốc gia khác nắm giữ, hậu quả cũng khó tưởng tượng luôn.

Heber đưa hai người đặc công cùng Paula, Chris trở về phòng họp, trầm giọng nói: "Thiếu niên này thật đáng sợ, chúng ta hẳn là nên báo cáo lên cấp trên, cho dù phải hủy diệt hắn cũng tuyệt đối không thể để cho hắn lọt vào tay người khác".

Chris đã đem Thạch Thiên thành hạng mục nghiên cứu của mình, làm sao mà có thể để cho Thạch THiên bị hủy diệt, liền nói: "Năng lực của hắn dù không bình thường, nhưng cũng không thể dùng từ đáng sợ để hình dung".


Heber nói: "Ông không rõ ý tôi rồi, cái đáng sợ của hắn chính là năng lực này, hơn nữa hắn đã ra tay với nhân viên của tôi, ngoài ra còn chặt gãy chân của một đặc công của Nhật, bộc lộ ra bộ mặt tàn nhẫn bạo lực của hắn".

Chris lắc đầu nói: "Nếu ông đã đọc qua lịch sử, thì nên biết Nhật Bản đã từng làm những gì ở Châu Á, và bây giờ bọn họ vẫn chưa có thái độ nhận sai, người thiếu niên này là người Trung Hoa, ghét người Nhật Bản cũng là điều bình thường. Nếu hắn thật sự là phần tử bạo lực, thì hai nhân viên của ông chỉ sợ rằng không giữ được mạng, buổi sáng nay đưa về có lẽ đã là hai tử thi. Tôi cảm thấy rằng, hắn làm vậy không có ác ý, chỉ là ám chỉ chúng ta đừng quấy rầy cuộc sống của hắn nữa. Đây cũng là một yêu cầu bình thường, đáng tiếc... hắn không phải người thường".

Chris thở dài, tựa hồ cảm thấy thương tiếc cho Thạch THiên, dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Mr Heber, thật ra tôi cũng hiểu được lo lắng của ông, chỉ là ông không rõ, năng lực đặc biệt này đối với nhân loại quan trọng bao nhiêu, người thiếu niên này chính là một tài nguyên vô giá trong việc nghiên cứu phát triển của nhân loại. Tôi đương nhiên hy vọng các người có thể mang hắn về, nhưng điều kiện tiên quyết phải là một con người còn sống, thì mới có thể tìm hiểu được những bí mật trên người hắn, chứ không phải dựa vào giải phẩu thi thể là tìm được".

Heber cũng nghĩ như vậy, gật đầu nói: "Tôi sẽ viết ý tưởng của ông vào báo cáo, cố gắng mang thiếu niên này còn sống trở về".

Chris nhìn thoáng qua Heber, cảm thấy quả thật là đàn gảy tai trâu, nói: "Phần báo cáo này tôi tự mình viết, hơn nữa sẽ trực tiếp nộp lên tổng thống". Nói xong xoay người rời phòng họp