Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 310: Gọi ta là sư công.




Bởi vì lệch múi giờ, cho nên lúc máy bay đáp xuống Hong Kong, đã là đêm khuya, Laurent đã mang hơn hai mươi người đến sân bay để đón, Thạch Thiên không muốn đi theo Laurent để trở về tổng bộ mới, cố ý đuổi bọn họ đi, chỉ mang theo Michelle, để lai hai chiếc xe trở về khu nhà cao cấp trên núi.

Vốn một chiếc trong đó là định đưa Hạng Kiều ba nàng về nhà, nhưng mà ba nàng nói là không báo cho người nhà biết hôm nay trở về, vả lại đã hơn nửa đêm, người nhà khẳng định đã ngủ hết, trở về cũng không ai mở cửa. Hơn nữa, các nàng nói rằng muốn ở cùng với Thạch Hiểu Mẫn một đêm, cũng không nói là muốn ở cùng với Thạch Thiên một đêm, mặc dù cùng ở một nhà, nhưng lại là một lý do khiến cho Thạch Thiên không cách nào cự tuyệt các nàng được.

Thêm ba cô gái, tuy rằng có thể trở về chen chúc trong căn hộ chung cư, nhưng chổ đó nhiều ngày không ai quét dọn, hơn nữa phòng nghỉ của Thạch Lệ cũng là phòng làm việc luôn, không tiện để cho ba nàng nghỉ ngơi, vì thế Thạch Thiên đành phải đến khu hộ cao cấp trên núi thôi.

Quản gia Luyet nghe được tin Thạch Thiên muốn đến đây nghỉ ngơi, vội vàng gọi tất cả những người hầu đang nghỉ ngơi trong nhà, mang theo bọn họ ra ngoài nghênh đón đám người Thạch Thiên.

Tất cả đều trước và sau khu nhà cao cấp đều được mở, làm cho cả khu nhà bừng sáng trong màn đêm, đứng sửng giữa đỉnh núi u tĩnh càng có vẻ xa hoa lóa mắt, Thạch Hiểu Mẫn từ miệng của tài xế biết được tất cả căn hộ cao cấp ở đây đều là của Thạch Thiên, mặc dù nàng bây giờ cũng rõ Thạch Thiên đã là tỉ phú siêu cấp rồi, nhưng vẫn giật mình với ngôi nhà này, còn có quản gia anh thức, nữ hầu nhật thức, bảo an uy vũ, tất cả đều làm cho nàng kích động vô cùng. Mới vừa bước xuống xe, đã không nhịn được nhào lại trách mắng Thạch Thiên: " Thạch Thiên, khá lắm, cho chúng tôi ở chung cư, còn mình thì len chạy đến ở khu nhà cao cấp này. Khó trách cậu luôn không về nhà"

Thạch Thiên cũng tức giận nói: "Tôi ước gì hai người đến đây ở, lúc đó chị của cô khăng khăng rằng phải trả tiền nhà mới chịu ở, thu thiếu nàng cũng không chịu, tôi muốn mang mọi người đến đây, mà nàng ta chịu ở mới là lạ. Bây giờ sao có thể trách tôi?"

Thạch Hiểu Mẫn thầm nghĩ, cũng đúng, hừ một tiếng nói: "Dù sao gạt người cũng là không đúng"

Thạch Thiên nói: "Cô cho là lão tử muốn lừa cô? Lão tử sớm đã muốn cho các cô nhận tổ quy tông, vậyc ũng phải làm cho các cô chịu tin mới được chứ" Hừ một tiếng rồi quay sang nói với Luyet: "An bài cho Hiểu Mẫn một phòng, nếu nàng ta chịu, thì về sau cứ sống tại đây"



Luyet vội nói: "Đã thu xếp xong, tôi sẽ mang Nhị tiểu thư và ba vị tiểu thư đi lựa phòng"

Thạch Thiên nói: "Bây giờ đã muộn rồi, an bài cho các nàng phòng nghỉ ngơi đi, nếu Hiểu Mẫn không hài lòng, thì ngày mai chọn lại cũng không muộn" Dùng truyền âm để dặn thêm: "Lão tử chỉ muốn cho Hiểu Mẫn ở lại, còn ba con nhỏ kia thì sau khi thức dậy liền an bài người đưa về nhà, ngàn vạn lần không được để cho ở lại, hiểu không?"


Luyet thản nhiên gật đầu, nói: "Hiểu rồi, chủ nhân"

Thạch Thiênt vỗ vỗ vai Luyet, nói: "Hiểu là tốt rồi, việc này nếu làm không xong, lão tử chặt đầu ngươi"

Luyet một bên phân phó mấy cô hầu gái đi lấy hành lý, một bên khom người mời Thạch Hiểu Mẫn và Hạng Kiều các nàng đi theo mình chọn phòng, vừa mới vào đại sảnh, mọi người đã nghe tiếng "kịch kịch" rất nhỏ dồn dập trên lầu, chỉ thấy một cô gái mặc một bộ váy ngủ màu bạc bằng tơ lụa chạy chân trần xuống lầu, nhào vào lòng Thạch Thiên, nức nở: "Thạch Thiên, anh đã trở lại"

Thạch Thiên nói: "Thì ra em cũng đã đến đây"

Nàng ta nói: "Mới đến được vài ngày, anh đi Paris cũng không nói cho em biết, em ... em rất nhớ anh..." Nói xong, hai mắt đẫm lệ mông lung, biểu lộ chân tình, thế nhưng đám người Samantha, Thạch Hiểu Mẫn nhìn thấy mà trơ ra như đá, Samantha bị Thạch Thiên ôm bên kia cảm thấy xấu hổ, trong lúc nhất thời cảm thấy mình tránh không được, mà đi cũng không xong.


Thạch Hiểu Mẫn thầm nghĩ, khó trách trước kia Thạch Thiên không nói cho các nàng biết còn có khu nhà cao cấp trên đỉnh núi, thì ra là kim ốc tàng kiều, trong này rất rộng lớn, nói không chừng còn có người khác, lại thấy Hạng Kiều các nàng đều trợn mắt há mồm nhìn, trong lòng không khỏi thầm than, vừa định khuyên các nàng đi nghỉ ngơi sớm, tránh nhìn Thạch Thiên cùng cô gái khác thân thiết mà thêm khổ sở, thì nghe cả ba nàng đồng thời kêu lên: "Cô giáo Tiêu!"

Người này chính là Tiêu Vi, lúc Luyet biết được tin Thạch Thiên trở về, nàng đã đi nghỉ ngơi rồi, cho nên không dám quấy rầy, nhưng Tiêu Vi ngày đêm thương nhớ Thạch Thiên, cho nên ngủ không ngon giấc, âm thanh xe đến của mọi người làm cho nàng giật mình tỉnh giấc, trong mơ màng nghe thấy giọng nói của Thạch Thiên, Tiêu Vi giống như là bị chạm điện ậy, nhảy dựng từ trên giường xuống, ngay cả dép cũng không kịp mang, vội vàng chạy xuống lầu gặp Thạch Thiên, hơn nữa khuôn mặt còn tràn đầy nước mắt, làm sao mà có thể chú ý đến người khác nữa chứ.

Chợt nghe có người gọi mình là cô giáo Tiêu, thân thể liền chấn động, lau nước mắt trên mặt nhìn rõ lại, mới thấy Hạng Kiều, Lý Hiểu Lệ cùng Quách Thiến Vi, đồng thời còn phát hiện ra trong lòng ngực của Thạch Thiên còn đang ôm một cô gái xinh đẹp, dáng người cao gầy, dung mạo tuyệt mỹ vô cùng. Nguồn truyện: Truyện FULL

Sắc mặt Tiêu Vi xấu hổ đến đỏ mặt, run giọng nói: "Mọi người... mọi người... đến... khi nào... tôi... tôi..." Tình cảnh này, nàng làm sao mà có thể tìm ra lời giải thích được nữa, nếu không phải đang bị Thạch Thiên ôm, chỉ sợ là sẽ xoay người cướp đường chạy, tìm một chổ không người mà trốn.


Quách Thiến Vi rung giọng nói: "Thạch Thiên, anh... ngay cả cô giáo cũng không buông tha..."

Trong lòng Thạch Thiên cho đến bây giờ vẫn chưa từng xem Tiêu Vi là cô giáo của mình, cho nên cũng không để ý, cười nói: "Thấy rõ chưa, về sau các người phải gọi lão tử là sư công, cho nên, tuyệt đối không thể làm ra chuyện gì không an phận, hiểu không?" Mặc dù mấy ngày nàng Hạng Kiều các nàng đã không còn làm phiền mình nữa, nhưng Thạch Thiên vẫn giữ cảnh giác, đồng thời không quên nhắc nhở các nàng không được si tâm vọng tưởng.

Hạng Kiều nói: "Cô giáo chứ đâu phải sư phụ, làm gì có sư công ở đây, hơn nữa anh vào trường trễ hơn, phải gọi là sư đệ mới đúng".


Thạch Thiên cười ha hả nói: "Chẳng lẽ các người đã quên? Lão tử nghỉ học rồi" Nói xong, cũng không muốn dài dòng với các nàng, ôm Samantha và Tiêu Vi đi lên lầu.

Quách Thiến Vi thở dài nói: "Cũng may mình đi học ở nước ngoài, không cần gọi hắn là sư công".

Lý Hiểu Lệ cũng đi học ở nước ngoài, gật đầu đồng ý, xoay người lại nói với Hạng Kiều: "Chúc mừng tiểu hương tiêu, đã được một tên hỗn đản làm sư công".

Hạng Kiều cả giận nói: "Phì! Ngày mai mình sẽ nghỉ học..."