Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 308: Chó cắn Lã Động Tân.




Pirnie không ngờ rằng Becker sẽ đưa ra đề nghị như vậy, kinh ngạc nói: "Ông làm vậy là để chủ nhân hết giận, hay là cho Rachel ưu đãi thế. Làm vậy hắn cầu còn không được nữa là"

Becker nói: "Tài lực của tập đoàn Sofia không thể xem thường, nếu không lấy một lượng lớn tài chính di động trong tay hắn ra, chúng ta khó mà thu mua thành công, kế hoạch thành phố cờ bạc tuy rằng rất coi trọng tiền, nhưng trong đầu tư trong giai đoạn đầu còn quan trọng hơn tất cả các ngành nghề khác, trong mấy năm đầu căn bản đầu mong lấy lại được một đồng nào. Về phần sau đó... chỉ cần thu mua thành công tập đoàn Sofia, thì người hợp tác không phải đổi lại là chúng ta sao?"

Pirnie cau mày nói: "Nhưng nếu lần hợp tác này thành công, thì giá cổ phiếu của tập đoàn Sofia sẽ tăng mạnh, không có lợi cho việc thu mua của chúng ta"

Becker cười nói: "Anh đã quên ngân hàng Vico rồi sao? Rachel hạ giá bán ngân hàng Vico, tin tức này nếu công bố, chẳng lẽ không có ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của tập đoàn Sofia? Hơn nữa, kế hoạch thành phố cờ bạc này khi nào hợp tác với hắn, trong lúc hợp tác có phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn không, đều không phải ở trong lòng bàn tay chúng ta sao?"

Trong mắt Pirnie nhất thời lóe sáng, cười ha hả nói: "Thật sự là ông, có thể nghĩ ra một kế liên hoàn độc ác như vậy, chỉ cần khống chế thời cơ tốt, chúng ta có thể nhanh chóng thay đổi giá cổ phiếu của tập đoàn Sofia, kiếm một chút trước, sau đó tìm cách ăn luôn nó thế nào, nếu Rachel chịu đầu hàng thì thôi, nếu muốn chống cự, tôi sẽ vét sạch hắn".

Becker cười nói: "Cuối cùng anh đã hiểu được ý tôi, gọi Braid đến đây nhanh, việc này không thể thiếu hắn". Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Pirnie gật đầu nói: "Hiểu rồi, Becker, tôi thật không ngờ, người gian xảo nhất trong Thiên Thạch Thành Bảo thì ra là ông! Haha, thế mà sao ông sinh ra thằng con ngu quá vậy?"

Becker tức giận nói: "Go the hell, Ewen mà ngu? Nếu nó mà ngu, thì tất cả các người đều là đồ con lừa! Ngay cả chủ nhân cũng cảm thấy thiên tư của nó cực cao, là một thiên tài! Chẳng lẽ anh hoài nghi ánh mắt của chủ nhân?"

Tin tức Ewen được Thạch Thiên giữ bên cạnh để tự mình dạy dỗ, đã trở thành tin hành lang truyền khắp Thiên Thạch Thành Bảo, Pirnie đương nhiên biết việc này, vội hỏi: "Đúng đúng đúng, chủ nhân tuyệt đối không nhìn lần, Ewen quả thật thông minh tuyệt đỉnh" Nhưng trong lòng lại nghĩ rằng: Thiên tư cao không có nghĩa là thông minh, có rất nhiều thiên tài âm nhạc, thiên tài họa sĩ ngay cả cuộc sống cũng không thể xoay sở. Tu vi của Ewen quả thật cao hơn người cùng thế hệ rất nhiều, hơn nữa còn chịu khó chịu khổ, chủ nhân nhìn trúng nó nhất định là do vậy, nhưng mà... nó vẫn rất ngu!

Becker nhớ đến một chuyện, nói: "Gần đây có chút kì quái, xung quanh khách sạn Lizi thường xuất hiện vài người lén lút, xem ra đang nhằm vào chủ nhân"



Pirnie hỏi: "Có thể là người của tổ chức thần bí kia không?"

Becker lắc đầu nói: "Chủ nhân nói không phải, nói cho tôi biết không cần để ý đến những người này, phỏng chừng ngài sẽ tự mình ra tay. Tôi thấy những người này giống như đặc công vậy"


Nghe nói đến đặc công, Pirnie thở phào nhẹ nhõm, nói: "Chủ nhân trong mắt người khác đã quá mức thần kì, sau trận đấu kia tôi đã đoán rằng siêu năng lực của chủ nhân sẽ bị một số quốc gia chú ý, chẳng qua bây giờ chủ nhân là danh nhân thế giới, bọn họ không dám làm bậy đâu"

Becker gật đầu nói: "Những người này nếu dám làm bậy, tôi sẽ khiến cho chúng biến mất khỏi thế giới này, tôi liệu bọn họ không dám làm lộ ra ngoài đâu"

Pirnie nói: "Chủ nhân dặn không cần chúng ta quản, nhưng những người bên cạnh chủ nhân và hai vị tiểu thư phải bảo vệ cẩn thận, đề phòng vạn nhất. Đừng tưởng đám đặc công này làm việc cho chính phủ sẽ không dám làm bậy, bọn chúng vì đạt muc đích, mà cái thủ đoạn hèn hạ gì cũng dám làm cả"

Becker nói: "Hiểu rồi, tôi cam đoan sẽ chăm sóc tốt cho đại tiểu thư"

Sau khi tiệc tối kết thúc, Samantha nói là có việc bận cần phải thương lượng với thm, cho nên tối đó đã vào phòng của thm ngủ, thật ra nàng cố ý tránh mặt của Thạch Thiên và Maicy, để cho bọn họ ở một mình, Samantha cũng nhìn ra được, chỉ cần Thạch Thiên nói một câu ngày mai sẽ đưa Maicy trở về HongKhôngng, thì Maicy nhất định sẽ vứt bỏ tất cả những gì đang có ở Pháp, ngày mai trở về cùng mọi người, nhưng mà Thạch Thiên không tỏ vẻ gì, thậm chí ngay cả nói đùa một câu rằng mời Maicy về HongKhôngng cũng không có.

Sáng hôm sau, mọi người thu dọn hành lý xong, rồi cùng một đám người tiễn đưa, leo lên mười chiếc Rolls-Royce tư nhân, tạo thành một đoàn xe sang trọng, chậm rãi đi đến phi trường quốc tế Paris.

Samantha và Maicy ngồi cùng một chiếc xe, nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Maicy, Samantha cười trêu ghẹo nói: "Tối hôm qua nhất định là ngủ không ngon phải không?"


Maicy thoải mái nói: "Bọn mình không có ngủ"

Samantha kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ hai người nói chuyện cả đêm?"

Maicy cười hì hì nói: "Dùng thân thể trao đổi có tính là nói chuyện không? Kẻ này, chịu nói chuyện với người khác mới lạ"

Samantha kì quái hỏi: "Bạn có uống thuốc không? Sao hôm nay còn có thể xuống giường, còn đi tiễn mọi người nữa"


Maicy nói: "Mình biết tối qua bạn không có lòng tốt mà, cố ý tránh mặt, có phải hy vọng mình sáng nay dậy không nổi, sợ mình về HongKhôngng với bạn không"

Samantha cười nói: "Bạn thật sự đúng là chó cắn Lã Động Tân, không nhìn ra được ý tốt của người khác"

Maicy khó hiểu hỏi: "Lã Động Tân là cái gì? Khúc xương hả?"

Samantha trách: "Lã Động Tân là mình, câu ngạn ngữ Trung Quốc này để hình dung người không biết phân biệt, lấy oán trả ơn"

Maicy sẳng giọng nói: "Được, bạn... bạn dám mắng mình là chó nhỏ" Giơ tay qua chọc cười Samantha, Samantha cũng không yếu thế, cười mắng: "Bạn mới là chó nhỏ!" Đồng thời ra tay đánh trả, làm cho cả chiếc xe vang lên tiếng cười.


Bởi vì cả đêm tiêu hao thể lực, Maicy vẫn chưa hồi phục, sau vài chiêu đã rơi xuống thế hạ phong, bắt đầu cầu xin: "Được rồi, được rồi, mình biết sai rồi, tha cho mình đi, bây giờ mình không còn một chút sức nữa"

Samantha buông nàng ra, nói: "Không còn sức? Không còn sức sao còn xuống giường làm gì?"

Maicy sửa sang lại quần áo nói: "Tối hôm qua Thạch Thiên có dạy mình một phương pháp hô hấp, dùng xong tự nhiên thấy khôi phục lại một chút sức, bạn nói có kì quái không? Cuối cùng mình đã hiểu được vì sao bạn lại lợi hại hơn mình rồi, hắn nhất định đã dạy cho bạn?"

Samantha lắc đầu nói: "Không có!"

Maicy nói: "Mình mới không tin... nhưng mà, quả thật không phát hiện ra bạn đã dùng phương pháp kia, thật là kỳ quái... chẳng lẽ trời sinh bạn đã mạnh như vậy?"

Samantha nhớ lại lần đầu tiên của mình, còn thảm hơn cả Maicy nữa, quả thật là đã chết qua một lần, nhưng từ đó về sau, thân thể của mình dường như đã bị thay đổi, trừ việc mỗi lần làm xong với hắn mới bị mệt ra, thì bình thường làm việc, cho dù có làm trong thời gian dài, cũng không thấy mệt, nghĩ thầm, điều này chẳng lẽ có liên quan đến Thạch Thiên?