Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 298: Tuyệt đối khó hiểu.




Tiệc rượu khôi phục lại vẻ bình thường, thế nhưng Samantha làm việc cũng không được thuận lợi lắm, cùng tiếp xúc với một số người đại biểu nhãn hiệu mốt, đối phương đều là muốn chuyển chủ đề lên trên người Thạch Thiên, hiển nhiên mọi người đều cảm thấy rất hứng thú với hắn. Thậm chí có đại biểu của mấy công ty lớn còn đưa ra đề nghị muốn Thạch Thiên làm người mẫu quảng cáo cho nhãn hiệu của họ, xin Samantha thay bọn họ liên lạc, tất cả đều đưa ra điều kiện rất mê người, không thua kém gì giá thuê một siêu sao. Thế nhưng trong lòng Samantha biết Thạch Thiên tuyệt đối sẽ không đáp ứng vì vậy nàng thay hắn nhẹ nhàng nói lời từ chối, tránh cho đám người này cảm thấy mất mặt.

Tới lúc bữa biệc gần kết thúc, thị trưởng Paris đích thân mang theo hai vị nhân viên tiến tới lầu hai gặp Thạch Thiên, tán dương hắn tại Hồng Ma phường đã làm việc nghĩa. Thạch Thiên cùng bọn họ tùy tiện nói chuyện cho qua vài câu, liền để Becker cùng Brenda ứng phó, chính mình nằm ở trước cửa sổ, nhàn rỗi nhắm mắt dưỡng thần.

Thị trưởng Paris cùng Becker thường xuyên kết giao, giao tình cũng không tồi, đã có vài lần gặp mặt Brenda, mọi người xem như đều đã nhận biết, cũng khôn có vì sự lãnh đạm của Thạch Thiên mà không khí trầm xuống. Qua vài câu âm thầm thăm hỏi, sau đó thị trưởng Paris hiếu kỳ hỏi Becker từ lúc nào tổ kiến đội bóng thế, hắn thân là thị trưởng và cũng là bạn tốt thế nhưng không nghe ra một chút tin tức. Trong lời nói có ý tứ trách cứ, thế nhưng ngữ khí tràn ngập hưng phấn, cũng truy vấn Thạch Thiên có đá ở Pháp hay không. Phải biết rằng Thạch Thiên đã trở thành ngôi sao bóng đá được khắp mọi người yêu bóng đá trên thế giới hâm mộ, mà hắn lại tràn ngập sắc thái huyền bí, nếu có thể đá ở Pháp, chẳng những cả đám fan hâm mộ đổ tới Pháp, tuyệt đối có thể khiến nền du lịch Pháp kích thích rất mạnh, mà đối với quá trình tăng trưởng kinh tế quá chậm của Pháp cũng có thúc đầy không nhỏ.

Becker mỉm cười giải thích nói:"Các anh hiểu lầm rồi, ngân hàng TS cùng Quỹ TS trước mắt đều không có ý định tổ kiến hoặc mua câu lạc bộ bóng đá, cũng không có quyết định này. Chúng tôi xác thực là cùng Thạch Thiên tiên sinh ký hợp đồng, thế nhưng không phải là mời hắn đi đá bóng, mà là mời hắn đảm bảo chức vụ cố vấn danh dự cho Quỹ TS."

Ba gã quan viên đều trừng to mắt, không thể tin nhìn Becker cùng Brenda, trong đó có một tên nhịn không được hỏi:"Chẳng lẽ Thạch Thiên tiên sinh ngoại trừ là siêu cầu thủ ra còn là một chuyên gia trong phương diện tài chính?"

Becker không coi chuyện này là kỳ lạ, gật đầu nói:"Đó là đươn nhiên, Thạch Thiên tiên sinh không có việc gì là không làm được."

Brenda ở một bên bổ sung thêm:"Có thể nói là không có Thạch Thiên tiên sinh, sẽ không có Quỹ TS ngày nay."

Ba gã quan viên nhìn Thạch Thiên đang nhắm mắt dưỡng thần như người ngoài hành tinh vậy, cùng kêu lên, sợ hại than. Bọn họ tuy không hiểu lắm Quỹ TS thần bí được thành lập bao nhiêu năm, thế nhưng biết chắc tuổi của nó còn hơn xa tuổi của Thạch Thiên. Thật sự là không có cách nào giải thích lời nói của Brenda. Nhưng mà nhìn thái độ của Brenda cùng Becker hai người đối với Thạch Thiên giống như đối với thủ tướng vậy, cảm giác ngược lại có vẻ thật sự rồi.

Becker nói tiếp:"Thạch Thiên tiên sinh chơi bóng chẳng qua là thấy hứng thú, sẽ không coi đó là nghề chính đâu, vừa rồi là tôi tuyên bố trước mặt mọi người là cùng Thạch Thiên tiên sinh ký hợp đồng cũng không có nói rõ, cũng không muốn các câu lạc bộ bóng đá khác quấy rầy Thạch Thiên tiên sinh nữa. Tôi nghĩ ba vị hẳn rõ ràng là Quỹ TS làm việc từ trước đến nay không có rầm rộ, ngoại giới cũng chỉ có một vài người biết quỹ này tồn tại, cho nên việc này mong rằng mọi người giữa bí mật cho."

Ba vị quan viên đều vui vẻ gật đầu:"Đương nhiên…đương nhiên" Text được lấy tại



Tiệc rượu chấm dứt cũng là quá khuya, Thạch Thiên bọn người trở lại Ritz hotel, chỉ thấy Thạch Hiểu Mẫn đã tỉnh ngủ, gương mặt lo lắng ngồi trong phòng khách.Thấy mọi người trở về, Thạch Hiểu Mẫn biến sắc, hướng về phía Thạch Thiên la lớn:" Thạch Thiên, ngươi đã động thủ cước gì với Thạch Kiều các nàng? Vì sao gọi mãi mà các nàng không có tỉnh dậy?"

Thạch Thiên hắc hắc cười nói:"Lão tử điểm huyệt ngủ của các nàng, ngươi cho dù là dùng kim châm, dùng đao đâm các nàng cũng không có tỉnh dậy đâu."

Thạch Hiểu Mẫn buồn bực nói:"Ngươi hơi quá đáng rồi đấy, thật hèn hạ, nhanh đi giúp các nàng mau."


Thạch Thiên lắc đầu nói:"Lão tử không có ngu đâu, để các nàng tỉnh lại lại làm phiền lão tử à? Tuyệt đối không thể!"

Thạch Hiểu Mẫn tức giận đến nỗi không nói ra lời:"Ngươi….ngươi, các nào khi nào thì mới có thể tỉnh dậy?"

Thạch Thiên nói:"Khoảng vài tiếng nữa, dợi hừng đông đại khái sẽ tỉnh dậy, nhưng mà ngươi tốt nhất là nên khuyên các nàng về nhà sớm đi, nếu tới đây dây dưa không rõ cùng lão tử, lão tử sẽ xuống tay đó, cho các nàng ngủ luôn."

Thạch Hiểu Mẫn cả giận nói:"Ngươi dám…"

Thạch Thiên cười ha hả, ôm Samantha, Maicy về phòng.

Con mắt của Thạch Hiểu Mẫn trừng lớn đến mức chiếm cả nữa khuôn mặt. Chỉ thấy Samantha đỏ mặt mở cửa phòng ngủ, khi thấy cửa phòng ngủ đóng lại, Thạch Hiểu Mẫn thở dài một hơi, giật mình hỏi Thạch Lệ:"Bọn họ……..ba người ngủ chung sao?"


Thạch Lệ cười khổ nói:"Bên trong chỉ có một cái giường, em nói như thế nào?"

Thạch Hiểu Mẫn oán giận nói:"Sao lại không quản hắn chứ? Điều này không giống với cách đối nhân xử thế của chị, chẳng lẽ chị không coi hắn là em trai mình sao? Samantha tiểu thư không ngờ……không ngờ hồ đồ cùng Thạch Thiên ở cùng một chỗ."

Thạch Lệ đã không còn dám làm rõ chuyện có coi Thạch Thiên trở thành em trai của mình hay không, nàng không muốn cùng Thạch Hiểu Mẫn hiểu lầm chuyện này, cho nên nói:"Chị còn có việc phải làm, em ngày mai cũng có việc phải làm đó, trở về phòng nghỉ đi." Nói xong, nàng bỏ vào phòng của mình, cũng đóng cửa lại, tựa hồ sợ Thạch Hiểu Mẫn đuổi theo, cầu nàng đi cứu vãn Thạch Thiên.

Trong khoảng khắc, trong phòng khách chỉ còn Thạch Hiểu Mẫn, Thạch HIểu Mẫn dậm chân, cũng đành trở về phòng ngủ. Nhưng nàng vừa mới tỉnh ngủ, trong lòng lại có việc, nhất thời không cách nào ngủ lại được nữa. Thế nên đành mở TV ra, nằm ở trên giường nhàm chán đổi kênh để giết thời gian. Trong giây lát phát hiện ra hình ảnh của Samantha trong màn hình TV, bên cạnh còn có Thạch Lệ cùng Maicy, bên trong truyền ra tiến Samantha tại tiệc rượu tuyên bố cùng Thạch Thiên yêu nhau, môt vị dẫn chương trình vô cùng hưng phấn với tin tức này, Thạch Hiểu Mẫn ngồi dậy, ngây ngẩn cả người.

***

Sáng sớm, ánh dương quang trải đầy, xuyên qua cửa sổ ấm áp chiếu lên trên người Thạch Hiểu Mẫn, Thạch Hiểu Mẫn ngồi ở phía trước cửa sổ cạnh bàn ăn, nhìn qua bàn ăn, bữa sáng rất phong phú, thế nhưng nàng lại không nuốt được một miếng, thấy trên mặt bàn còn có một tờ báo, tiện tay cầm lên, chỉ thầy phần trang nhất trên tờ báo nội dung để là đưa tin Samantha rơi vào biển tình, trong đó không thể thiếu chuyện Thạch Thiên làm anh hùng ở Hồng Ma phường bắt kẻ tội phạm, còn có tin tức hắn được ngân hàng TS ký hợp đồng 3 triệu USD nữa.


Thạch Hiểu Mẫn ném tờ báo này đi, hai tay nâng khuôn mặt, nhíu mày khổ thán. Nàng thật sự không nghĩ ra Thạch Thiên tột cùng là dùng ma pháp gì, khiến một vị đại minh tinh, đại chủ biên, đại tiểu thư lại giàu có có thể mê mẩn hắn như vậy. Kim Hinh trời sinh tính phóng đãng, trước kia thường xuyên làm chuyện xấu, hiện tại thấy Thạch Thiên tuấn tú liền cùng lêu lổng có thể chấp nhận được. Thế nhưng Samantha hoàn toàn là một loại người khác, không thể tưởng tượng được so với Kim Hinh còn hãm sâu hơn, không ngờ là còn công khai tuyên bố với giới truyền thông là mình yêu Thạch Thiên, hơn nữa còn cam tâm tình nguyện cùng nữ nhân khác ở cùng chỗ với hắn, tùy ý hắn trái ôm phải ấp thật là hoang đường hết sức.

"Xem ra tình yêu quả nhiên là mù quáng" Thạch Hiểu Mẫn cũng chỉ có thể giải thích như vậy mà thôi, nhớ tới còn có ba "thiếu nữ" mù quáng vẫn còn ở trong phòng, lại cảm thấy một trận đau đầu, trong lòng không khỏi xuất hiện một tia hận ý đối với Thạch Thiên. Tính thời gian, Hạng Kiều các nàng cũng đã ngủ được mười lăm, mười sáu tiếng rồi, nhưng vẫn chưa thấy tỉnh lại. Nàng đang định đi gọi các nàng, chỉ nghe thấy tiếng mở cửa vang lên. Hạng Kiều, Quách Thiến Vi cùng Lý Hiểu Lệ ba người dụi mắt, cơ hồ đồng thời từ trong phòng đi ra. Có thể thấy được Thạch Thiên đã khống chế được lực lượng đến mức xuất thần nhập hóa, ba người điểm huyệt đều đồng thời được giải.

Ba nữ tử ngày hôm qua khi lên máy bay cũng chì ăn được có một chút, vừa tới khách sạn liền bị Thạch Thiên điểm huyệt ngủ, một mực ngủ tới bây giờ, hiện tại bụng đã rất đói, trong thấy một bàn ăn thịnh soạn trước mặt Thạch Hiểu Mẫn, mùi thơm xông vào mũi, cũng chẳng quan tâm chào hỏi nàng, lập tức hoan hô một tiếng, chạy tới vây quanh bàn ăn, ngồi xuống, sau đó mọi người cầm lấy một miếng bánh bỏ vào miệng.


Thạch Hiểu Mẫn nhìn tư thế khó coi của các nàng, con mắt sưng lên, nhịn không được trong lòng lại hung hăn thóa mạ Thạch Thiên, đứng dậy rót nước trái cây cho các nàng, đau lòng nói:"Ăn từ từ thôi kẻo nghẹn đó."

Ba nữ tử tuy đói bụng đến nỗi luống cuống tay chân lên, thế nhưng sức ăn cũng không lớn, chỉ thấy ăn như hổ đói một chút thì dừng lại, Quách Thiến Vi nhấp một ngụm nước trái cây liền hỏi:"Hiểu Mẫn tỷ tỷ, Thạch Thiên đã trở về chưa?"

Thạch Hiểu Mẫn nói:"Về rồi…" Nhất thời nàng cũng không biết nên nói chuyện Samantha cùng Thạch Thiên cho các nàng biết hay không. Do dự một lát, nàng nghĩ chuyện này đã leo lên trang nhất của giới truyền thông rồi, khẳng định dư luận đang xôn xao, thậm chí cũng truyền đến HongKong rồi, muốn giấu cũng không giấu được mãi,nàng nghiêm mặt nói:"Có chuyện chị muốn nói cùng với các em……."

Ba nữ tử đoán được chuyện này có liên quan đến Thạch Thiên, thấy bộ dáng khó khăn của Thạch Hiểu Mẫn các nàng trở nên khẩn trương, sáu con mắt lom lom nhìn Thạch Hiểu Mẫn.

Thạch Hiểu Mẫn bị các nàng nhìn cũng khẩn trương, ấp úng nói:"Thạch Thiên hắn cùng Samantha tiểu thư bọn họ……bọn họ…cái kia"

Trong ba người Hạng Kiều tính nóng nhất, nàng nhịn không được nói:"Hiểu Mẫn tỷ tỷ nàng nói mau đi, bọn họ làm sao?"

Thạch Hiểu Mẫn nói:"Ai……các người tự xem đi". Dứt lời nàng liền mang tờ báo lúc trước đưa cho Hạng Kiều."

Hạng Kiều nhấc tờ báo lên, thấy trên mặt báo là mật của Samantha cùng Thạch Thiên bọn người ở tiệc rượu, nhưng mà nàng không biết tiếng Pháp, không biết trên tờ báo nói gì, vì vậy kín đáo đưa cho Lý Hiểu Lệ hỏi:"Trên này nói gì vậy? Cậu đọc cho bọn tớ nghe coi."