Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 219: Ném toàn bộ ra biển mới tốt.




Văn phòng của Sanmatha đối diện quảng trường Ái Đinh Bảo, chính mắt cô cũng nhìn thấy Braid đem người đến trấn áp các phóng viên ở phía dưới, Thạch Thiên không đợi Braid thông báo liền đưa theo đám người Samantha nhanh chóng đi xuống.

Hôm nay, những người trong đồng minh Thiên Thạch tới, nhớ lại ở lễ mừng năm mới tới tham gia tụ hội căn cứ tổ chức mới, Samantha tuy rằng không nhớ hết diện mạo, tên tuổi từng người, nhưng từ trong nhóm đại hán cô cũng nhận ra mấy gương mặt quen thuộc, trong đó có mấy người từng nói chuyện với cô. Ngày đó, trong tụ hội người nào người nấy đều mặc âu phục, cung cách nho nhã lễ độ, Samantha còn tưởng rằng đều là giới kinh doanh công ty thành Bạch Lĩnh thuộc Quỹ TS. Hôm nay nhìn tướng mạo của bọn họ, làm cho cô không khỏi giật mình.

Đi trên đường không tiện hỏi nhiều, sau khi lên xe Samantha rốt cuộc nhịn không được nỗi lo lắng, cô hỏi Thạch Thiên: "Người của anh đem… đem các phóng viên đi đâu?"

Thạch Thiên lắc đầu nói: "Không biết".

Samantha nói: "Vậy anh hỏi bọn họ đi, nhưng đừng… làm to tát sự việc, các phóng viên này cũng là vì công việc chuyên môn, đuổi họ đi thì được, nhưng vì cớ gì lại bắt bọn họ."

Thạch Thiên không cho là đúng nói: "Cần gì phải hỏi, ném toàn bộ xuống biển mới tốt."

Samantha vội la lên: "Anh… anh…" Thạch Thiên ở trong mắt nàng thì việc gì cũng có thể làm được, hôm nay thấy Braid đem theo những người kia đến, tác phong làm việc rất giống Thạch Thiên, thầm nghĩ "thượng bất chính hạ tắc loạn" chủ nhân của bọn chúng còn như thế không chừng những kẻ dưới tay hắn có thể làm như thế thật, nhất thời khuôn mặt biến sắc đổi màu trắng bệch.

Kim Hinh thấy thế vội hỏi: "Đừng nghe Thạch Thiên, mình cũng biết hắn người vô tâm, miệng phun ra toàn lời hàm hồ. Bạn thấy Braid là người làm đại sự, khẳng định sẽ hành động đúng mực."

Samantha cũng hiểu được việc nhỏ nhặt này không đến mức đem người ném xuống biển. Nhưng cô vẫn lo lắng hỏi Kim Hinh: "Thật vậy không? Sao bạn biết được?"

Kim Hinh cười nói: "Thủ hạ của Thạch Thiên chính là những người trong tổng bộ của Bắc Kinh đến Hongkong, hiển nhiên là có sự chuẩn bị ở Hongkong, hơn nữa các cảnh sát đều nhìn thấy tình huống bắt đi các phóng viên, làm sao có thể đem các phóng viên ném ra ngoài biển được? Tiếc cho bạn là chủ biên của một tạp chí, có kiến thức rộng rãi mà không nhận ra?" Chẳng qua Kim Hinh cùng Hạng Hồng có quan hệ thân thiết, đối với tác phong của hắc đạo ít nhiều biết được, cho nên càng không thể đem sự tình làm toáng lên, nếu người của Thạch Thiên chọn lựa tình hình trong lúc không ai nhìn thấy chắc chắn lặng lẽ đem phóng viên bắt đi, lúc ấy mới không biết thực sự sẽ đi đến đâu.

Samantha sắc mặt trầm ngâm nghĩ ngợi, hoá ra sự tình là vậy. Nếu không chẳng khác nào không có kỷ cương phép nước, những kẻ dưới tay Thạch Thiên làm được sự nghiệp khổng lồ như thế, hẳn là không phải là những người lỗ mãng. Vốn dĩ nàng không tin Thạch Thiên là người tạo lập dẫn dắt sự nghiệp toà thành Thiên Thạch, bởi vậy nàng cũng không thể hiểu những người này vì sao lại tôn kính, thậm chí lại e sợ Thạch Thiên như thế.



Điều này vẫn nằm trong nghi vấn, Thạch Thiên nghĩ cái gì thì có thể đi lấy cái đó, hắn không có hứng thú đi kinh doanh kiếm tiền. Toà thành Thiên Thạch trải qua trăm năm cố gắng phát triển mới có được những tập đoàn khổng lồ nhất trê thế giới cùng với thế lực tổ chức hắc đạo lớn nhất thế giới, để lại cho Thạch Thiên một tài sản thần kỳ làm trụ cột để phát triển lên, bản thân Thạch Thiên căn bản không trực tiếp tham dự vào các việc.

Kim Hinh lại nói tiếp: "Trừ khi Thạch Thiên phái bọn họ làm như vậy…"

Samantha nhất thời lại khẩn trương đứng lên, tóm lấy cánh tay Thạch Thiên nói: "Sao anh không đi phân phó mọi người ngừng lại đi?"

Thạch Thiên không kiên nhẫn nói: "Lão tử không rảnh quan tâm đến sự sống chết của bọn họ."


Kim Hinh nhìn Samantha cười lên ha hả: "Bạn cứ ôm chặt vào, đừng để hắn có cơ hội đi phân phó "hành hung" phóng viên không phải được sao."

Samantha đỏ mặt lên, biết rằng Kim Hinh đang giễu cợt cô, hung hăng trừng mắt nhìn nàng, lại thực đem cánh tay Thạch Thiên ôm chặt vào trong ngực, không chịu buông ra…

Toà thành Thiên Thạch ở Tân Giới HongKong là một toà thành rộng lớn, tuy rằng trong đó là những người mới đến từ tổng bộ, nhưng chủ yếu là lấy từ TS quỹ tương ứng của tập đoàn cùng với nhân viên là chính. Những người trong Thiên Thạch đồng minh ở Hongkong cũng không phải toàn bộ ở trong căn cứ. Cho nên sau khi đoàn xe nối đuôi nhau rời khỏi quảng trường Ái Đinh Bảo, đại bộ phận các xe tản dần đi, chỉ còn hơn mười chiếc xe tiến vào trong khu vực tổng bộ Tân Giới.

Hiện tại, tất cả mọi người đã biết rõ tính tình của Thạch Thiên, tuy rằng biết Thạch Thiên trở về, nhưng không sắp xếp đại đội đứng ở bên ngoài đón chào, khi Thạch Thiên trở về mọi người cũng đều phân tán đi, chỉ có Braid cùng đi với đám người Thạch Thiên vào nhà. Trong phòng khách, ngoại trừ người hầu cũng chỉ có Lee cùng Laurent đang ngóng chờ.

Laurent nhìn Thạch Thiên liền khuôn mặt tỏ ra vui vẻ hẳn lên, đi nhanh về phía trước nghênh đón: "Chủ nhân, các vị tiểu thư đều đến đây, ăn cơm trước hay về phòng nghỉ ngơi trước?" Lee vội đuổi theo đỡ lấy tay Laurent. Tuy rằng mọi người trong tòa thành đều biết võ công của Laurent thâm hậu nhất thành, tinh thần rất tốt, thực sự không ai có thể là đối thủ của hắn, nhưng dù sao tuổi cũng quá cao, bởi vậy giao phó Lee một tấc cũng không rời bên cạnh hắn, không cho phép có bất kỳ phát sinh ngoài ý muốn xảy ra với tổ gia gia tại đây.

Lòng trung thành và sự nhiệt tình của Laurent gần như đã thành thói quen, đối với một quan hệ chủ tớ lâu năm khiến Thạch Thiên rất khó mà nói nặng lời với hắn, Thạch Thiên gật gật đầu nói: "Ừ, ta vẫn chưa đói bụng, các cô ấy cũng không cần người hầu hạ, ngươi hãy đi nghỉ ngơi đi, cho đỡ mệt".


Laurent lớn tiếng nói: "Chủ nhân xin yên tâm, thân thể của Laurent thật sự vẫn rất tốt, cho dù đi theo chủ nhân vòng quanh thế giới cũng không thấy mệt…" Ánh mắt Thạch Thiên trợn tròn.

"Laurent chưa thể đi nghỉ ngơi, tôi còn có chuyện bẩm báo với chủ nhân.. .. . ."

Thạch Thiên thấy hắn còn dài dòng, đang định mắng hắn, bỗng nhiên nhớ tới việc mình từng giao cho hắn đi điều tra lai lịch một chuyên gia nhân loại học, y học …v.v….tên là Alex đã mất tích, có lẽ chính vì việc này mà Laurent muốn bẩm báo, lập tức gật đầu đáp ứng. Thạch Thiên ngồi xuống một chiếc ghế sopha ở phòng khách, Lee và Laurent cũng ngồi xuống bên người hắn.

Về phần Braid, hắn tự mình chạy tới nhà ăn chuẩn bị cơm trưa cho Thạch Thiên cùng các vị giai nhân, đám người Kim Hinh không biết Laurent bẩm báo đại sự gì với Thạch Thiên, không tiện ở lại phòng khách, đều thức thời tiến ra hoa viên phía sau nghỉ ngơi, Samantha bởi vì vẫn đang lo lắng cho sự an nguy của các phóng viên, cô đi theo Braid vào nhà ăn.

Thấy Samantha tới, Braid vội hỏi: "Cô Samantha đói bụng không, tôi sẽ lập tức làm cơm cho cô, xin hỏi cô muốn ăn món gì?"

Samantha lúng túng nói: "À không… không đói lắm, tôi tới tìm … Tôi nghĩ hỏi một chút, các anh đem các phóng viên ở quảng trường đi đâu thế, đối xử với bọn họ như thế nào rồi." T.r.u.y.ệĐọc Truyện

Braid cười nói: "Cô Samantha cứ yên tâm, tôi cam đoan bọn họ sau này tuyệt đối không dám đến quấy rầy cô cùng chủ nhân nữa."

Samantha nghe thấy thế càng thêm lo lắng, vội vàng nói: "Các phóng viên tuy rằng khiến cho người ta… người ta đau đầu, nhưng bọn họ cũng là vì công việc, tôi khẩn cầu anh có thể đừng làm khó dễ bọn họ, cho bọn họ một con đường sống…"


Braid giật mình bật cười, nói: "Cô Samantha thật sự là lương thiện làm cho người ta sinh lòng kính phục, khó trách ngay cả chủ nhân cũng si mê!"

Samantha đỏ bừng mặt, lộ ra nét kiều diễm khó thấy, vừa nói đến vẻ đẹp nữ nhân đã xuất hiện nay trên nét mặt thiếu chút nữa khiến cho Braid hồn siêu phách tán. Samantha nói tiếp: "Anh Braid quá khen, tôi là chủ biên của tạp chí xã, biết các phóng viên bị khó xử, cho nên mới tìm Braid đưa ra thỉnh cầu như vậy."


Braid chấn tĩnh lại, giải thích: "Tôi hiểu được ý của cô rồi, kỳ thật chúng tôi đem các phóng viên đi chính là muốn cho bọn họ biết rằng chủ nhân của chúng tôi không muốn bị người khác quấy rầy, chỉ cần bọn họ nghe khuyên giải, đáp ứng yêu cầu không làm phiền chủ nhân, thì chúng tôi để bọn họ trở về, sẽ không làm thương tổn bọn họ, điều này tôi có thể cam đoan với cô."

Lúc này, Samantha mới cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm, nói: "Thực… thực xin lỗi, là tôi lo lắng quá, nhìn anh Braid chính trực như vậy, đương nhiên sẽ không làm khó xử bọn họ."

Braid xấu hổ cười liên thanh, chính trong lòng của hắn cũng có điểm lo lắng, hắn tìm lấy cớ rời đi, trốn vào một gian phòng hẻo lánh, gọi điện thoại cho các thủ hạ giao phó không được làm tổn thương các phóng viên mà chỉ giáo dục, khuyên bảo xuống tay nhẹ một chút, nói rằng: "Nếu ai đả thương phóng viên một bàn tay, ta sẽ đánh gãy hẳn hai cái đùi của kẻ đó…"

Trong đại sảnh Laurent bẩm báo với Thạch Thiên về tin tức của Alex, Laurent nhíu mày do dự hồi lâu mới thở dài nói: "Laurent thật sự bất tài, xin chủ nhân trừng phạt, tôi đã tìm tới địa chỉ của Alex, nhưng lại không tìm được Alex…"

Thạch Thiên gật đầu nói: "Việc này không liên quan đến ông, ông đem địa chỉ của hắn cho tôi, tự tôi đi tìm hắn, chẳng lẽ hắn vĩnh viễn không trở về nhà."

Laurent cười khổ nói: "Chỉ sợ… Chỉ sợ chủ nhân tới nhà, cũng không đợi được Alex trở về."

Thạch Thiên ngạc nhiên nói: "Tại sao? Hắn đã chết sao? Tiểu tử, ngươi đừng có dài dòng nữa, rốt cuộc sao lại thế?"

Laurent vội hỏi: "Đúng vậy chủ nhân, ngày đó chủ nhân phân phó cho tôi, tôi đã điều động người đi Anh quốc tìm Alex, mới biết được Alex là người Pháp, hơn nữa chắc chắn người này làm công tác nghiên cứu khoa học ở vào Paris, vì thế tôi lại cho người tiếp tục điều tra. Alex vốn là danh nhân trong giới giáo dục, tìm hiểu chỗ ở của hắn thật ra không khó, điều không ngờ là nhận được tin Alex cùng hai gã trợ thủ của hắn đã mất tích bốn năm, tính thời gian vừa vặn là lúc hắn rời khỏi tòa thành."

Thạch Thiên kinh ngạc nói: "Như vậy sao, chẳng lẽ có liên quan đến tòa thành?"

]