Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 145: Một bức tường người.




Không đợi Thạch Thiên trả lời, phía sau đám người đã có tiếng cười nói vang lên: "Hoàng lão đại thật là uy phong, mang theo hàng trăm hàng ngàn anh em đến phố mỹ thực dùng bữa, thật là một cảnh tượng đẹp!"

Đám đàn em của Hoàng Chính Bưu đều quay đầu nhìn lại, người tới chính là Mã Sĩ Kiệt, lập tức lùi qua hai bên, nhường cho một con đường, Mã Sĩ Kiệt mang theo mười mấy người bước vào trong đám người, đi đến trước mặt Thạch Thiên cung kính nói: "Thạch tiên sinh, xin chào! Thì ra ngài cũng đang ở đây!"

Thạch Thiên vẫn còn nhớ Mã Sĩ Kiệt, không có ấn tượng xấu gì với hắn, lại thấy hắn cung kính mình, cũng gật đầu: "Chào..."

Hoàng Chính Bưu sửng sốt, nghĩ thầm, thì ra thiếu niên này không phải là đàn em của Mã Sĩ Kiệt, chẳng qua quả thật có quen biết với Mã Sĩ Kiệt. Mục đích hôm nay chính là Mã Sĩ Kiệt và con đường này, quán mỳ kia có thể để sang một bên, chỉ cần nó còn mở, không sợ thiếu niên này chạy trốn, cười lạnh nói: "Mã Sĩ Kiệt mày thật có thời gian, ngay cả việc tao mang anh em đến ăn uống mà mày cũng đến góp vui, chẳng lẽ lão già Hạng gia không nuôi nổi bọn mày? Muốn đến xin chút cơm thừa à? Haha..." Đám đàn em của hắn nghe vậy đều cười ầm lên.

Mã Sĩ Kiệt trầm giọng nói: "Bớt nói nhảm đi, Đông Thắng bọn mày có phải là quá đáng lắm rồi không, dám phái người đến địa bàn của Hưng Nghĩa An để thu tiền bảo kê".

Người tên là A Cơ lên tiếng: "Mẹ kiếp, dựa vào cái gì mà nói đây là của Hưng Nghĩa An, mấy chổ này là do bọn mày mở?"

Hoàng Chính Bưu khoát tay với A Cơ, sau đó nói với Mã Sĩ Kiệt: "Đúng vậy, nơi này trước kia là của Hưng Nghĩa An, tao thừa nhận. Nhưng tao cũng nghe nói người của Hưng Nghĩa An đã mặc tây phục thắt cà vạt ngồi trong phòng máy lạnh rồi, Mã Sĩ Kiệt mày cũng làm ông chủ khách sạn, đã không thể phục vụ bảo vệ cho nơi này, cũng không đế ý đến chút tiền đó, đúng không! Bọn mày đã dời đi rồi, cũng không thể qua cầu rút ván, đạp chén cơm của người khác!"

Mã Sĩ Kiệt cười lạnh nói: "Bây giờ là thời đại nào rồi, mà còn cầm đao côn đến thu tiền bảo kê, đừng trách tao không nhắc nhở mày, cái loại như vậy sống không được lâu đâu. Hưng Nghĩa An bọn tao quả thật đã không thu tiền bảo kê ở đây từ lâu, nhưng cũng không phải là chổ mà người nào muốn là có thể vói tay vào, đi ra đời phải biết nguyên tắc, chỉ cần mày cho tao một lời giải thích hợp lý, tao có thể chuyển lời cho Hạng tiên sinh, có lẽ lão nhân gia thấy mày đáng thương, sẽ bố thí nơi này cho mày kiếm cơm ăn". Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Hoàng Chính Bưu nhất thời giận đến đỏ mặt, mắng: "Giải thích? Mã Sĩ Kiệt mày dẫn người đến bãi của Dã Thú đánh hắn sao không cho tao một lời giải thích? Bây giờ tao đến một nơi không ai quản mà cũng phải cho bọn mày một lời giải thích?"



Mã Sĩ Kiệt cười nói: "Mày phải rõ ràng, lần đó là Dã Thú sai, sau đó Hạng lão tiên sinh và Trương lão đại của mày đã nói chuyện, Trương lão đại lúc ấy đã thừa nhận là Dã Thú sai, lúc đó còn có Vưu bá của Tân Hòa, cùng với Thịnh Duy Thịnh lão đại, mày có thể đi hỏi, hơn nữa tao cũng không cướp bãi của Dã Thú, sau khi Trương lão đại xử lý Dã Thú xong, tao liền trả quán bar lại cho Đông Thắng bọn mày, mày không biết sao?"

Lúc ấy, Mã Sĩ Kiệt dựa theo lời dặn cua Hạng Hoa Cường, lúc trả quán bar lại cố ý để cho mọi người biết, Hoàng Chính Bưu làm sao mà không biết chứ. Nhưng Trương Bá Uy lại nói với người trong xã đoàn rằng Hạng Hoa Cường không muốn nhiều chuyện, nhìn thấy thực lực của Đông Thắng trước mắt, cho nên sau khi đàm phán xong liền tự nguyện kêu Mã Sĩ Kiệt trả lại, lúc ấy người của Đông Thắng nghe xong đều vô cùng phấn chấn, bình thường nói chuyện phiếm đều đem cái này ra giễu cợt Hưng Nghĩa An.


Nghe Mã Sĩ Kiệt nói xong, trong lòng Hoàng Chính Bưu kịch chấn, Dã Thú là do tự tay Trương Bá Uy an bài một con thuyền để đi, sau đó không còn tin tức, Trương Bá Uy cũng không giải thích về chuyện này, Hoàng Chính Bưu không phải là không hoài nghi qua, nhưng mà không thể đi tìm Trương Bá Uy để chứng thật. Bây giờ tuy rằng Mã Sĩ Kiệt không lấy ra chứng cớ gì, nhưng lời nói là đúng với suy đoán của hắn, cho nên nhất thời tin tưởng, lập tức thù hận lên đầu Trương Bá Uy.

Chẳng qua, Hoàng Chính Bưu không phải là thằng ngu giống như Dã Thú, biết mình bây giờ không thế chống đối Trương Bá Uy, thậm chí không thể để cho Trương Bá Uy biết mình có hoài nghi. Hơn nữa mục đích chủ yếu hơn này là đến cướp đất, từ sau khi nhóm lão đại của Hưng Nghĩa An chuyển việc, thì những việc như vậy đều giao cho Mã Sĩ Kiệt xử lý, mặc kệ là Dã Thú có phải là do Mã Sĩ Kiệt làm hay không, đều phải thừa cơ diệt trừ hắn, làm cho Hưng Nghĩa An trở thành lão hổ không răng, càng dễ mở rộng thực lực của mình.

Sau khi cân nhắc, Hoàng Chính Bưu nhe răng cười nói: "Trương lão đại bọn tao lại nói khác, tao đương nhiên là tin tưởng lão đại của mình, bây giờ Dã Thú đã không còn tin tức, mà tao lại nhận được tin là do Mã Sĩ Kiệt mày làm hại, Dã Thú là anh em của tao, chuyện của hắn tao không thể không quản, đang muốn đi tìm mày, không ngờ mày lại đưa đến cửa. Dù sao con đường này tao đã định rồi, hôm nay Mã Sĩ Kiệt mày cũng phải theo tao trở về, chờ tao điều tra rõ ràng, nếu Dã Thú mất tích thật sự không liên quan đến mình, liền đãi tiệc rượu, đăng báo xin lỗi nhận sai với mày, ngay cả con đường này cũng trả lại cho mày".

Mã Sĩ Kiệt cười lạnh một tiếng, trầm giọng nói: "Chỉ dựa vào mày mà muốn dẫn tao đi?" Nhưng trong lòng lại có chút lo lắng, lúc đến hắn đã dặn dò đàn em dẫn người đến, vốn người nhà chưa tới thì hắn sẽ không hiện thân, nhưng đột nhiên phát hiện Thạch Thiên đang ở đây, không khỏi bất ngờ, vì hắn đã từng thấy Thạch Thiên ôm Hạng Kiều tay không thoải mái đánh ngã hai trăm người, đương nhiên cũng biết hôm nay Hoàng Chính Bưu sẽ không gặp tốt đẹp gì, liền đi ra. Nhưng khi đến gần thì mới phát hiện trong quán mỳ có hai cô gái, hơn nữa còn một người đang ngồi xe lăn, lại bắt đầu lo lắng. Vì thế nói khẽ với Thạch Thiên: "Thạch tiên sinh, ngài bảo vệ bạn của ngài trong quán đi trước, tôi sẽ cản bọn họ một lát" Nghĩ thầm, người của mình tại sao còn chưa tới, theo thời gian tính toán hẳn là nên tới sớm rồi chứ...

Triệu Gia Minh cùng người của tổ 5 đi đến một quán bar gần sở cảnh sát, trên mặt đều mang sự cười khổ, từ lúc nhận hai vụ án kia cũng đã là bốn tháng rồi, mà một chút manh mối hữu dụng cũng không có, điều này làm cho bọn họ vốn được gọi là Hoàng Bài Nhân cũng cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng.

Triệu Gia Minh chuẩn bị chia tay mọi người, thì điện thoại vang lên, là ở sở gọi đến,cảm thấy nhất định có chuyện khẩn cấp, bởi vì tổ của bọn họ từ lúc tiếp nhận hai vụ án này đã không còn tham gia bất kỳ vụ án nào, mà cấp trên cũng không an bài cho họ tham dự. Nghe xong điện thoại, nét mặt Triệu Gia Minh trở nên hết sức nghiêm túc, nụ cười khổ khi nãy đã biến mất, trầm giọng nói: "Có nhiệm vụ, đi phố mỹ thực ở Cửu Long, cụ thể thì lên xe nói".


Phố mỹ thực các bọn họ không xa, nhưng khi đến gần đó thì mới phát hiện ra không thể đi tiếp được, xuống xe nhìn thấy cảnh tượng trước mắt làm bọn họ không khỏi giật mình, chỉ thấy phía trước xe của họ còn có hơn hai mươi chiếc xe khác, trong đó còn có mấy chiếc xe xung phong chuyên dụng của cảnh sát, nhưng mà bọn họ kì quái không phải điều này, mà cả đống xe cảnh sát lại bị "một đống người" chặn lại, không thể đi tới. "Bức tường người" này vô cùng đồ sộ, nhìn qua có vài trăm người, đều không ai nhúc nhích, tụ tập lại rất đông, không biết là sống hay chết, mà mấy người cảnh sát kia đều đã xuống xe, bắt đầu dời những người này qua.

Một chiếc BMW lóe đèn báo hiệu dừng lại phía sau xe của Triệu Gia Minh, một cô gái mặc một bộ đồ màu đỏ lộng lẫy bước xuống xe, đi nhanh đến trước mặt Triệu Gia Minh hỏi: "Ở đây... xảy ra chuyện gì?"

Triệu Gia Minh nghe giọng nói không khỏi ngẩn người, nhìn kỹ lại cô gái này chính là cấp trên của mình Lưu Ngọc San, lúc này thấy nàng mặc một bộ lễ phục màu đỏ, trang sức trang nhã, rất khác so với bộ đồng phục thường ngày, rất có mị lực thành thục.

Lưu Ngọc San thấy Triệu Gia Minh sửng sốt, giải thích :"Vừa rồi tôi mới tham gia một tiệc rượu công ích, không kịp thay đồ" Rồi hỏi lại một lần nữa: "Phía trước xảy ra chuyện gì?"


Triệu Gia Minh phục hồi tinh thần, vội đáp: "Tôi cũng vừa đến, không rõ".

Lưu Ngọc San cùng Triệu Gia Minh nhanh chân bước lại phía trước, một gã đội trưởng đang chỉ huy mọi người dọn dẹp đống người kia, Lưu Ngọc San thấy những người này đều không ai nhúc nhích, khẩn trương hỏi: "Tình huống thế nào? Những người này còn sống không?" Thầm nghĩ, nếu ở khu phố náo nhiệt nhất HongKong này mà xảy ra một vụ thảm sát gần trăm người chết, tuyệt đối là mà khiếp sợ toàn bộ thế giới.

Gã đội trưởng kia sửng sốt một hồi mới nhận ra Lưu Ngọc San, vội báo cáo: "Chúng tôi đuổi đến đây thì phát hiện ra những người này đều nằm đầy trên mặt đất, đã kiểm tra sơ bộ, tim và hô bình thường, vẫn còn sống. Những con đường đi vào phố mỹ thực khác cũng có tình huống tương tự, đã thông báo cho sở và bệnh viện đưa xe đến"

Lưu Ngọc San giật mình hỏi: "Bọn họ sao thế? Trên người có bị thương không?"


Gã đội trưởng trả lời: "Tôi cũng không rõ, đúng rồi, vừa rồi Trương đội trưởng đã kiểm tra vài người..."

Người tên là Trương đội trưởng kia lập tức nói: "Dường như là hô hấp không thông nên bị ngất, tôi không dám khẳng định, có vẻ rất giống với điểm huyệt trong truyền thuyết tạo thành".

Triệu Gia Minh ngạc nhiên, hỏi: "Trương đội trưởng, thật sự có công phu này sao?"

Trương đội trưởng cau mày nói: "Tuy rằng tôi đã học võ vài năm, cũng gặp qua một số ít hảo thủ trong giới võ thuậ, chẳng qua chưa từng thấy người nào có công phu này, cho nên không dám khẳng định" Tiếp theo thở dài nói: "Nếu như những đường khác đều có tình huống tương tự, thì phải cần rất nhiều cao thủ điểm huyệt đồng thời ra tay mới làm được. Không có khả năng, chỉ là suy đoán linh tinh của tôi, các người không nên tưởng thật".

Triệu Gia Minh "à..." một tiếng, trong lòng chợt nhớ đến Trương Vĩ Hào lúc được đưa về sở cũng phải hôn mê hơn một ngày mới tỉnh, tình huống bây giờ cũng tương tự như vậy, cảm thấy đấy không phải là đoán mò.