Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 117: Lão tử mới lười nói




Vốn Braid còn muốn hỏi Thạch Thiên rằng, có cần phái người đi HongKong tiêu diệt Đông Thắng bang không, nhưng những lời này không dám nói ra, vì dù sao Thạch Thiên cũng từng nói nhiều lần, không có sự cho phép của hắn thì không được quản chuyện của hắn, cho nên một mình Braid tự tra hỏi nguyên nhân cùng như ai đã phạm vào kiêng kị của chủ nhân, nói ra nhất định sẽ bị chủ nhân chửi, mà trong lúc hắn do dự thì Thạch Thiên đã cúp điện thoại.

Braid đấu tranh tư tưởng nửa ngày, cuối cùng cắn răng, phát ra mệnh lệnh đến các phân bộ thế giới: Đi HongKong!

Trong nhất thời, các phân bộ trên khắp thế giới của Thiên Thạch Đồng Minh đã lựa chọn những tinh anh quan trọng nhất, từ Thiên Thạch Thành Bảo phái ra các chủ quản dẫn các phân bộ của mình đi, mấy chục chiếc máy bay từ các hướng khác nhau đồng thời bay đến HongKong, Braid cũng tự mình mang người đến HongKong, hắn đã hạ quyết tâm đi HongKong trước rồi tính, lỡ như chủ cần yêu cầu nhân thủ, thì cũng tiện làm việc, nếu mà không cần thì coi như là đi du lịch, cùng lắm thì nghe chửi mấy câu thôi, cũng không có gì ghê gớm lắm.

Thật ra nếu muốn diệt một hắc bang HongKong, cho dù Thạch Thiên không tự mình ra tay, thì cũng không yêu cầu mang nhiều người như vậy, chỉ cần tùy tiện chọn vào người trong thành bảo là đủ rồi. Đông Thắng mặc dù có mấy vạn người, nhưng phần lớn là côn đồ đầu đường xó chợ, chỉ thuộc giai đoạn chơi đùa với dao chặt dưa hấu mà thôi, chỉ cần tiêu diệt vài người quan trọng trong bang là đủ rồi.

Cái này Braid đương nhiên biết rõ, cái hắn lo bây giờ là không biết ý của Thạch Thiên thế ào, đối phương không nhằm vào Thạch Thiên, mà là người bên cạnh Thạch Thiên. Mang mấy chục chiếc máy bay đến HongKong chỉ là vì muốn đem người của Đông Thắng khống chế lại, chứ không phải tiêu diệt, làm cho bọn chúng không thể quấy rầy đến Thạch Thiên và người bên cạnh Thạch Thiên. Còn một điều nữa chính là Thiên Thạch Đồng Minh vốn muốn nhổ sạch các thế lực ở HongKong và vùng xung quanh HongKong, nếu Thiên Thạch thành bảo chuẩn bị đến HongKong, thì Braid sẽ để lại một số người ở đây, nên đương nhiên là mang theo rất nhiều người, hơn nữa tất cả đều là những người đủ tư cách trong tương lai trở thành thành viên của Thành Bảo.

Thạch Thiên không biết cú điện thoại này của hắn đã triệu tập mấy ngàn cao thủ tinh anh của Thiên Thạch Đồng Minh đến HongKong, nếu mà biết thì hắn ta sẽ trực tiếp đi ra sân bay "đón tiếp" tất cả, sau đó ném toàn bộ vào trong máy bay đuổi về, chỉ lưu lại một mình Braid để đập.

Đáng tiếc hắn còn chưa biết, nên tâm tình vẫn rất tốt, hơn nữa còn hết lời khen ngợi Braid vài câu, cúp điện thoại rồi mỉm cười nói cho Samantha biết cha mẹ nàng đã trở về nhà, Samantha không thể tin được là Thạch Thiên chỉ gọi một cú điện thoại, một tiếng sau thì cha mẹ đã được giải cứu, vội vàng gọi điện qua nhà cha mẹ ở Paris, quả nhiên trong điện thoại truyền ra giọng nói quen thuộc của mẹ.

Mẹ và cha nàng vừa mới được đưa về nhà, vẫn chưa hết sợ, vừa muốn gọi điện cho Samantha hỏi xem nàng ở HongKong xảy ra chuyện gì, Samantha biết vụ án bên HongKong của mình thế nào cũng sẽ bị cha mẹ biết, nên không giấu diếm, chẳng qua đã giảm bớt rất nhiều chi tiết, cho nên nói ra cũng không còn nhiều vấn đề.

Cái này thì cha mẹ nàng tin tưởng, bởi vì lúc họ bị bắt đi, thái độ của đối phương vô cùng ác liệt, mà lúc đưa bọn họ trở về thì vô cùng cung kính, trở thành khách quý, cũng hiểu được là con gái nhất định là đã giải quyết xong mọi chuyện, nhưng mà lúc gọi điện cũng lải nhải vài câu, dặn này phải cẩn thận này nọ.

Samantha cúp điện thoại, sau đó cảm kích nhìn Thạch Thiên, trong lòng cảm kích hắn ngày hôm nay cứu cha mẹ mình còn hơn cái bữa cứu mình, lao ra khỏi chỗ ngồi chạy đến ôm Thạch Thiên, nhưng mà thân hình Thạch Thiên chợt lóe, làm nàng ôm hụt, nhất thời không dừng được, ngã xuống ghế sa ***, nhất thời thẹn quá hóa giận, tức đến đỏ mặt hét ầm lên: "Cậu... cậu... thật quá đáng... tôi chỉ muốn cảm ơn... chẳng lẽ.... chẳng lẽ tôi làm cậu thấy ghét dữ vậy sao?"

Thạch Thiên biết nàng hiểu lầm, cũng không thể giải thích từ cái đêm cứu nàng xong, rồi bị nàng "dê" qua, cùng với biểu hiện dâm đãng lúc đó, mấy cái này càng thêm quá đáng, nhưng hắn cũng chẳng giải thích làm gì. Chẳng qua, từ cách đối xử của Samantha với Đơn Nghệ Nhã, nên ấn tượng về nàng cũng trở nên tốt hơn, nên không muốn làm tổn thương nàng, vận khởi Thanh Tâm quyết, sau đó nói: "Vậy cô cứ tỏ vẻ một lần nữa đi, tôi tuyệt đối không né".

Samantha thấy hắn đang chờ đợi trong đau khổ, tức đến run cả người, đứng dậy từ ghế salon, đi đến bên cạnh Thạch Thiên, phụng phịu nói ra hai chữ "cảm ơn..." sau đó bước lại bàn làm việc, ngồi xuống ghế nhắm mắt không để ý đến hắn.



Thạch Thiên nhẹ nhàng thở phào, vừa định đi ra ngoài, Samantha mở mắt ra nói: "Cậu chờ một chút..."

Thạch Thiên quay đầu lại, kinh ngạc nói: "Gì nữa... còn muốn.... cô vẫn còn muốn nữa hay sao?"

Samantha tức nhưng phải hít sâu trấn tĩnh lại, bình tĩnh cảm xúc, nói: "Tôi muốn cậu theo tôi đến quán trà nói chuyện với bọn họ..."

Thạch Thiên nói: "Cha mẹ cô đã về nhà an toàn rồi, còn nói cái gì nữa?"


Trên mặt Samantha lộ vẻ lo lăng: "Lỡ như bọn họ lại đi tìm cha mẹ tôi thì sao?"

Thạch Thiên nói: "Yên tâm đi, tôi đã kêu người bảo vệ bọn họ, không ai dám đụng vào đâu".

Samantha vội la lên: "Người của cậu cũng không thể bảo vệ cha mẹ tôi mãi được, nếu không nói chuyện rõ ràng với họ, làm sao mà tôi yên tâm được, sợ bọn họ lại làm ra chuyện gì đó"

Thạch Thiên cười nói: "Bọn chúng nhất định là muốn cô không ra tòa làm nhân chứng, cô có đồng ý không?"

Samantha dứt khoát lắc đầu: "Loại bại hoại vũ nhục phụ nữ như vậy, làm sao có thể buông tha được, phải làm cho hắn bị pháp luật nghiêm trị, cái này không phải là tôi đòi công đạo cho riêng tôi, mà còn đòi công đạo cho những người đã bị hắn hại"

Thạch Thiên cười nói: "Vậy thì đi nói chuyện làm gì, có đồng ý đâu".

Samantha giật mình, cảm thấy lời của Thạch Thiên rất đúng, nhưng chuyện này quan hệ đến an nguy của cha mẹ, nếu không đi, sợ đối phương điên cuồng lên, lại đi làm tổn thương cha mẹ, phải biết rằng, người đắc tội chính là con trai của lão đại hắc bang, cho dù thế lực sau lưng Thạch Thiên có lớn, thì cũng khó làm cho đối phương không quản việc của con mình? Trong lòng càng nghĩ càng loạn, lẩm bẩm: "Vậy... vậy phải làm sao bây giờ?"


Thạch Thiên suy nghĩ, nếu để cho người của tòa thành bảo vệ cho người nhà của Samantha thì cũng không phải biện pháp, loại tình huống đề phòng người khác đến hại này không phải là tính cách củ a hắn, thở dài nói: "Còn có thể làm gì, lão tử đi với cô!"

Samantha kinh ngạc nói: "Không phải cậu nói là đi cũng không có kết quả sao?"

Thạch Thiên cười ha hả nói: "Cô đi đương nhiên không có kết quả, tôi đi mới không có vấn đề".

Samantha tò mò hỏi: "Cậu chuẩn bị nói cái gì?"

Thạch Thiên không kiên nhẫn nói: "Nói cái gì, lão tử mới lười nói".

Samantha nghĩ rằng Thạch Thiên muốn dùng thế lực sau lưng hắn sống chết với Đông Thắng, càng thêm lo lắng, vội hỏi: "Được rồi, hay là không đi, đừng làm mọi chuyện ầm ĩ..."

Thạch Thiên cười nói: "Chuyện này muốn ầm ĩ cũng không lớn, chẳng qua cô không đi cũng không sao, tôi đi là được" Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Samantha làm sao yên tâm để hắn tự đi, sợ hắn càng làm to chuyện, đến lúc đó muốn nói cũng không nói được, cũng sợ Thạch Thiên gặp nguy hiểm, dù sao HongKong cũng là địa bàn của đối phương, lắc đầu nói: "Đây là chuyện của tôi, tôi đương nhiên muốn đi"


Thạch Thiên nói: "Tùy cô, chẳng qua, cô cũng biết lão tử có một người thân là cảnh sát, hơn nữa lại là người phụ trách vụ án này, cũng phụ trách an toàn của cô, cô tự đi tìm nàng mà hỏi, tôi không muốn vì chuyện này mà bị nàng trách"

Samantha gật đầu: "Tôi biết, tôi sẽ không làm cho cậu và Thạch Lệ khó xử" nàng và Thạch Lệ đều là những nữ cường nhân tham công tiếc việc, tính cách cũng tương tự nhau, hơn nữa đều có tinh thần trọng nghĩa, chỉ là lĩnh vực làm việc khác nhau, mấy ngày nay tiếp xúc với nhau, cũng hiểu biết nhau đôi chút, cũng đã đem đối phương trở thành bạn tri kỉ, cho nên trực tiếp gọi tên, cũng không phải là quan hệ được bảo vệ và bị bảo vệ, chuyện này nàng cũng không muốn gạt Thạch Lệ.

Một lát sau, Samantha lạ nói: "Thật ra cậu cũng không xấu, đã cứu tôi còn cứu cha mẹ tôi, tôi không biết làm thế nào để cảm ơn cậu, chỉ là lời lẽ của cậu luôn làm cho người ta cảm thấy tức giận, vô cùng chán ghét..."


Thạch Thiên nói: " Tôi cũng không để cô thích tôi".

Samantha cũng biết là hắn sẽ không nói gì hay ho được, đỏ mặt nói: "Ai muốn thích cậu, loại người như cậu có người thích mới lạ, đều bị chọc giận đến chết hết rồi..."Nhưng nghĩ đến các cô người mẫu trong tạp chí, tựa hồ ai cũng đều thích tên đáng ghét cực độ này, chỉ có thể thầm than trong lòng, nói: "Cậu có thể nói cho tôi biết là ai đã cứu cha mẹ tôi không? Tương lai gặp nhau còn biết cảm ơn người ta, còn nữa, cậu rốt cục là ai, tại sao lại đến đây làm bảo an?" Vấn đề này vẫn luôn nằm trong nghi vấn của nàng, trước kia nàng không có cảm tình gì với Thạch Thiên, cho nên không hỏi, bây giờ Thạch Thiên lại có ân với nàng, cho nên ấn tượng sắc lang cũng thay đổi.

Thạch Thiên không muốn nói chuyện của Thiên Thạch Thành Bảo, cười nói: "Cô cũng không cần biết, tôi là ai cũng không sao, bởi vì rãnh rỗi không có chuyện gì, cho nên đến đây bảo vệ các người không bị dâm tặc quấy rầy"

Samantha liếc mắt nhìn hắn: "Đừng cho rằng tôi không biết gì hết, chỉ là muốn chứng thật thôi, có phải vừa rồi cậu vừa gọi cho Quỹ TS?"

Thạch Thiên cảm thấy kỳ quái, mặc dù khi nãy hắn quả thật có gọi cho Quỹ TS, nhưng làm sao Samantha biết được hắn có quan hệ với Quỹ TS? Kinh ngạc nói: "Làm sao cô biết?"

Samantha trách mắng: "Sao mà không biết được, nếu không thì tại sao lại mua tạp chí Dung Nhan, yêu cầu tôi không được quản chuyện của cậu".

Thạch Thiên trừng mắt nói: "Bọn họ mua lại tạp chí khi nào?"

Samantha nói: "Chính là... là cái ngày tôi chạy vào phòng an ninh đó".

Thạch Thiên giận dữ nói: "Đám tiểu tử này... mẹ nó.... dám âm thầm theo tôi!"

Samantha kỳ quái nhìn Thạch Thiên, nghĩ thầm, người ta rõ ràng nghĩ cho cậu, có gì mà tức giận.