Ngươi nhìn Bạch trưởng lão đi, hắn đến hai tháng, chẳng phải cũng đã kiếm rất nhiều tiền? Một trăm ức cân linh thạch đã là giá châm chước, không thể ít hơn!
Vương Khả nói thẳng một hơi.
Đám người Lý Bắc Đấu, Mạc Tam Sơn, Trương Chính Đạo, Trương Ly Nhi, Ô Hữu Đạo nhìn Vương Khả như nhìn một đứa thần kinh. Mẹ nó chứ, ngươi biết một trăm ức cân linh thạch là bao nhiêu không? Chỉ với hai tòa cao ốc Thần Vương, ba nơi siêu thị rách nát, ngươi cũng dày mặt giở công phu sư tử ngoạm như vậy được?
- Vương Khả, một trăm ức cân linh thạch, hừ, ngươi không muốn bán thì cứ nói thẳng, cần gì phải hét giá trên trời như thế?
Điền Sư Trung lạnh lùng nói.
- Ta không hét giá trên trời, ta đang nói sự thật!
Vương Khả buồn bực nói.
- Hừ, không hét giá trên trời? Ngươi cho rằng công ty Thần Vương thật có thể đánh đâu thắng đó? Hừ, ta có ngân hàng Kim Ô, siêu thị Kim Ô, Kim Ô tệ cũng đang được phát hành, chắc ngươi đều thấy được? Tiên thiên công đức, ta cũng đang góp nhặt! Có hay không có công ty Thần Vương của ngươi, thật ra đã không quan trọng!
Điền Sư Trung trầm giọng nói.
- Ách, mô phỏng công ty Thần Vương hả? Được, tùy tiện, ta không sao cả!
Vương Khả nói.
Điền Sư Trung:
-... !
Điền Sư Trung nghĩ tới Vương Khả sẽ thẹn quá hoá giận, lại không nghĩ tới Vương Khả sẽ có thái độ dửng dưng như vậy! Ngươi thật không ngại, hay là giả không ngại?
- Ta nghĩ, ngươi sao chép chắc không thuận lợi lắm nhỉ? Tiên thiên công đức không phải dễ thu vậy đâu!
Vương Khả cười nói.
- Ngươi xem thường ngân hàng Kim Ô, siêu thị Kim Ô và Kim Ô tệ của ta?
Điền Sư Trung trầm giọng nói.
- Không, không, chúng ta đều cùng làm xí nghiệp, sao lại có chuyện xem thường ở đây? Ta không ngại là vì, thiên hạ này, khắp đất đều là tiền, một mình ta có kiếm mãi cũng không hết, thêm vài đồng hành cũng đâu đến nỗi xung đột! Đương nhiên, nếu ngươi còn có điều gì không hiểu, ta có thể chỉ điểm giúp ngươi chút ít. Ruốt cuộc, thật không dễ dàng mới nhà ngân hàng thứ hai, ta cũng vui mà. Sau này nếu thiếu tiền cũng tiện tìm đồng nghiệp mượn tạm!
Vương Khả cười nói.
Điền Sư Trung:
-...
Tại sao? Tại sao thái độ của ngươi lại lạ vậy? Chẳng hề có chút tức giận nào cả?
- Ngươi đừng nhìn ta như thế, ta thực lòng hi vọng ngân hàng Kim Ô của ngươi lớn mạnh, thật đấy!
Vương Khả thành khẩn nói.
Chúng nhân bốn phía thần sắc cổ quái nhìn Vương Khả, đầu tên Vương Khả này bị lừa đá? Ngươi hi vọng ngân hàng Kim Ô lớn mạnh? Cướp đoạt sinh ý của ngươi? Tại sao?
Chỉ có Trương Chính Đạo, khi nhìn thấy nụ cười quen thuộc kia của Vương Khả, trong lòng như chợt hiểu ra điều gì.
- Vương Khả đây là đang hi vọng đối phương nuôi lớn rồi thịt?
Trương Chính Đạo híp mắt lại, như có điều suy nghĩ.
Càng nghĩ, Trương Chính Đạo càng cảm thấy thật có chuyện này. Với tính cách Vương Khả, chỉ hận không thể một mình vét sạch tất cả tiền, làm sao lại hi vọng người khác đến tranh đoạt? Rất rõ ràng, một mình Vương Khả vét không hết, hắn muốn để cả đám cùng theo hắn vét tiền, sau đó lại đi thu gặt những người này?
Nhưng mà, đối phương đều đã vét tiền cất vào trong túi, Vương Khả làm sao đoạt lấy được? Đặc biệt là đoạt tiền từ trong tay Điền Sư Trung? Ngươi nằm mơ chắc?
Lúc này Điền Sư Trung lại đoán không ra suy nghĩ trong lòng Vương Khả.
- Tiểu Bạch, chuyện ngươi bán máu ở siêu thị Thần Vương, ta đã biết, sau này đừng tới siêu thị Thần Vương bán nữa, muốn bán thì tới siêu thị Kim Ô!
Điền Sư Trung trầm giọng nói.
- Hả?
Bạch trưởng lão có chút không tình nguyện.
- Điền Sư Trung, ngươi đừng làm khó Bạch trưởng lão, hắn kiếm tiền cũng không dễ dàng, còn phải mua lượng lớn chất dinh dưỡng bồi bổ, ở siêu thị Thần Vương của ta còn được bảo đảm, về chỗ ngươi lỡ vạn nhất siêu thị Kim Ô đóng cửa, chẳng phải Bạch trưởng lão sẽ thảm?
Vương Khả can ngăn.
Điền Sư Trung:
-... !
Siêu thị Kim Ô đóng cửa? Miệng ngươi không thể nói lời gì tốt đẹp được à?
- Không đúng!
Điền Sư Trung chợt híp mắt lại.
Lời ngầm của Vương Khả là, hắn không đáng giá cao siêu thị Kim Ô? Cho rằng sẽ sớm ngày đóng cửa?
Không thể nào, siêu thị Kim Ô của ta gần như giống hệt siêu thị Thần Vương, làm sao sẽ bị đóng cửa? Hắn nhất định là đang cố ý trù ẻo ta!
- Tiểu Bạch, từ giờ cứ tới siêu thị Kim Ô bán máu, sau này, bổ phẩm của ngươi, ta bao!
Điền Sư Trung trầm giọng nói.
Vì thúc đẩy siêu thị Kim Ô lớn mạnh, Điền Sư Trung không để ý chút phí bổ phẩm kia.
- Thật ư?
Bạch trưởng lão kinh hỉ nói.
- Không sai!
Điền Sư Trung gật đầu.
- Vâng, đa tạ sư bá! Đệ tử nghe sư bá!
Bạch trưởng lão lập tức kích động nói.
- Tiểu Bạch, ta nói vậy là vì muốn tốt cho ngươi, ngươi bán máu cũng không dễ dàng!
Vương Khả khổ sở khuyên nhủ.
- Không cần, Vương Khả, sau này ta sẽ bán máu ở siêu thị Kim Ô!
Bạch trưởng lão lập tức công khai chọn phe.
- Ách, được rồi, ngươi cứ thử đi, nếu siêu thị Kim Ô đóng cửa, siêu thị Thần Vương vẫn hoan nghênh ngươi!
Vương Khả an ủi nói.
Chúng nhân:
-... !
Tại sao, tại sao Vương Khả luôn mồm ấn định siêu thị Kim Ô sẽ đóng cửa? Chẳng lẽ, ngươi không nhìn được người khác tốt?
- Vương Khả, ngươi đang nguyền rủa siêu thị Kim Ô của ta?
Điền Sư Trung trầm giọng nói.
- Làm gì có, chỉ là, nghề này của chúng ta, thoạt nhìn thì đơn giản, nhưng bắt tay vào làm rồi lại không đơn giản, ngươi tưởng ta đòi một trăm ức cân linh thạch mà không có chút cơ sở nào à? ! Ta cũng là muốn tốt cho ngươi! Ta cũng hi vọng ngân hàng, siêu thị Kim Ô của ngươi có thể lớn mạnh, thật đấy, ta thực sự hi vọng các ngươi có thể hưng vượng!
Vương Khả giải thích nói.
Điền Sư Trung giương mắt nhìn Vương Khả, tại sao từ trong ngữ khí ngươi ta không cảm nhận được sự chân thành? Mẹ nó, ngươi thật hi vọng ta làm tốt? Nhưng ta đang sao chép công ty Thần Vương của ngươi, ta đang tranh đoạt sinh ý với ngươi! Ngươi không hề có chút tức tối nào ư?
- Đương nhiên, Điền Sư Trung, sau này chúng ta là đồng hành, ngươi có gì cần trợ giúp thì có thể nói với ta, trong khả năng có thể giúp, ta tuyệt sẽ không keo kiệt, thật đấy, ta hi vọng ngân hàng Kim Ô của ngươi nhanh chóng phát triển!
Vương Khả chân thành nói.
Trên mặt Điền Sư Trung hiện đầy vẻ quỷ dị, tại sao ta cứ có cảm giác ngươi đang đào hố để gài ta?