- Chu Yếm, ngươi chán sống!
Long Cốt trừng mắt nói.
Chu Yếm lập tức bị dọa cho cả người run lên, không ngừng giật lùi ra sau.
- Không đúng, không đúng, trụ trì, các ngươi nhìn tia nguyên thần của Trương Thiên Sư kìa?
Một tên hòa thượng bỗng cả kinh kêu nói.
Chúng nhân quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Trương Thiên Sư bị nện một cái, toàn thân run lên, sau đó nhìn chằm chằm Định Hải Châu trong tay.
- Long Hoàng đáng chết! Long Hoàng Định Hải Châu đáng chết! Giết, giết, giết!
Tia nguyên thần Trương Thiên Sư khẽ run rẩy.
- Không đúng, không đúng, tia nguyên thần Trương Thiên Sư này sao lại … sao lại … có sát khí?
Long Cốt biến sắc.
- Đây chỉ là một tia nguyên thần của Trương Thiên Sư chứ không phải là Trương Thiên Sư thật sự, không có được quá nhiều thần trí, chỉ là tia ký ức năm đó Trương Thiên Sư bảo lưu lại, để tia nguyên thần dựa theo ký ức và thiết lập đi làm một chuyện cố định nào đó. Sứ mệnh được thiết lập của tia nguyên thần này chính là trấn áp nguyên thần Long Hoàng, bây giờ thiết lập ký ức đương sơ bị Định Hải Châu phá hủy mất, hắn khả năng sẽ nổi điên!
Trụ trì biến sắc.
- Nổi điên cái gì?
Long Cốt khó hiểu nói.
- Thì là sứ mệnh trấn áp Long Hoàng được thiết lập bị phá hoại, giờ hắn sẽ tự bảo vệ mình, ai công kích hắn, hắn liền giết ai!
Trụ trì biến sắc nói.
- Là Chu Yếm công kích hắn, tại sao sát khí trên người hắn lại hướng đến hai chúng ta?
Long Cốt trừng mắt nói.
- Là Định Hải Châu công kích hắn, ai có Định Hải Châu, hắn liền công kích ai?
Trụ trì có chút không dám chắc nói.
Long Cốt nhìn hai viên Định Hải Châu trong tay:
-... !
Con mẹ nó, tai bay vạ gió a?
- Giết!
Tia nguyên thần Trương Thiên Sư đột ngột rống lên một tiếng.
Nháy mắt, phất trần trong tay Trương Thiên Sư ầm vang quất đến trên người Long Cốt.
Oanh!
Phốc!
Long Cốt bị đánh bay, phun ra một búng máu tươi ngay giữa không trung.
- Sao lại đánh ta, trên tay hắn cũng có Định Hải Châu!
Long Cốt buồn bực kêu lên.
Oanh!
- A!
Trụ trì cũng hét thảm một tiếng, bị Trương Thiên Sư oanh bay lên trời.
- Giết, giết, giết!
Trương Thiên Sư gầm gừ, lần nữa bắn thẳng về phía hai người.
Ầm ầm!
Nhất thời, tiếng rền vang ngập trời, đại chiến tứ khởi, Long Cốt, trụ trì dù cũng là Nguyên Thần Cảnh, nhưng so với tia nguyên thần Trương Thiên Sư này thì tựa hồ còn kém một chút, chẳng mấy chốc đã bị đánh cho không ngừng thổ huyết. Nhưng mà, hai người lại không nỡ ném đi Định Hải Châu, thế là, chiến đấu càng lúc càng thảm liệt!
Vương Khả trốn trong một đống phế tích, nhìn qua khe hở phiến đá quan sát tình cảnh bên ngoài.
- Tên Chu Yếm này chẳng lẽ là tai tinh? Ai dính vào liền xui xẻo! Ném mỗi viên Định Hải Châu cũng có thể rước họa cho hai tên Nguyên Thần Cảnh? May mà ta không có ân oán gì với Chu Yếm! Sau này phải cách hắn xa xa một chút mới được!
Vương Khả nuốt một ngụm nước bọt nói.
Ầm ầm!
Trong thiên không, mây đen cuồn cuộn lật chồm, khí tức khủng bố không ngừng ngưng tụ, kiếp vân tựa hồ đang ấp ủ một kích sau cùng, mà một kích sau cùng này cũng sẽ là một kích mạnh nhất.
Thiên uy áp chế trút xuống, khiến đám hòa thượng đang chiến đấu bên dưới tê cả da đầu, dồn dập lui lại.
Lúc này, chỉ có chiến đấu giữa nguyên thần Trương Thiên Sư và trụ trì, Long Cốt là đang tiếp diễn. Hai người hợp lực đối phó nguyên thần Trương Thiên Sư, miễn cưỡng có thể ngăn trở phần nào.
- Một kích sau cùng, Chu Hồng Y có thể đỡ nổi không?
Long Cốt nhíu mày nói.
- Không ngăn nổi, uy lực một kích sau cùng này chí ít phải gấp mấy lần đợt trước, ngươi không thấy ư? Lôi long trong mây đen nhìn vô cùng rõ ràng, lần này, Chu Hồng Y tất chết!
Trụ trì hưng phấn nói.
- Chu Hồng Y chết? Như vậy Hồng Long cũng sẽ hư nhược hấp hối?
Ánh mắt Long Cốt sáng lên.
Thần sắc trụ trì và Long Cốt mang đầy hi vọng, chờ đợi lôi long giáng lâm.
Phía dưới, đám hòa thượng bị dọa cho không ngừng giật lùi ra sau, huống hồ là Chu Hồng Y ở vị trí trung tâm kiếp vân hội tụ?
Chu Hồng Y máu thịt be bét, hư nhược vô cùng, cảm nhận được áp lực thiên kiếp gấp mấy lần đợt
trước, lông măng toàn thân bất giác dựng đứng cả lên.
- Vương Khả? Cho ta mượn một phần long huyết, cho ta mượn một phần long huyết!
Chu Hồng Y thều thào kêu nói.
- Hắn đang kêu Vương Khả? Các ngươi chú ý kỹ cho ta, đừng để Vương Khả tới gần!
Trên trời, trụ trì hét xuống.
Soạt!
Ở cách Chu Hồng Y không xa, một đống phế tích đá vụn ầm vang nổ tung, Vương Khả như hóa thành tên nhọn lao vút tới chỗ Chu Hồng Y.
Long Cốt:
-... !
Trụ trì:
-... !
Con mẹ nó, Vương Khả trốn trong đống phế tích kia? Nãy giờ một mực ở ngay gần bên, chúng ta lại tưởng hắn đã cao chạy xa bay.
- Vương Khả, tên điên này, sao ngươi không nấp xa chút!
Long Cốt quát.
Long Cốt phẫn nộ không phải là vì Vương Khả cách Chu Hồng Y quá gần, mà là vì tự trách chính mình. Ở trong Tứ Định Hải Khốn Thần Trận, hắn bị Vương Khả dùng Tù Thần Thương đâm chọt nửa ngày, sau khi lôi long oanh kích, tưởng là Vương Khả đã chạy mất, sai người tản khắp bốn phía tìm Vương Khả báo thù, nhưng mà, Vương Khả lại trốn ngay trong đống phế tích đất đá sát bên cạnh, các ngươi nói xem, có tức không kia chứ?
- Nhanh, ngăn lại Vương Khả!
Trụ trì quát.
- Có ta ở đây, ai dám tới gần!
Nhiếp Thanh Thanh giơ kiếm phòng bị bốn phía, không để ai tới gần.
Vương Khả bổ nhào đến chỗ Chu Hồng Y, đưa một hộp long huyết tới trước mặt Chu Hồng Y.
- Chu Hồng Y, vì giúp ngươi độ kiếp, ta lỗ to, ném mất một viên Định Hải Châu, giờ lại thêm hộp long huyết này. Thế nên ngươi tuyệt không được chết, bằng không ta biết tìm ai đòi nợ bây giờ!
Vương Khả một bên đút long huyết vào miệng Chu Hồng Y, một bên quở trách nói.
Chu Hồng Y không ngờ Vương Khả lại đến nhanh như vậy, dù bị Vương Khả oán giận. Trong lòng lại vẫn không khỏi cảm động. Rốt cuộc, Vương Khả chính đang liều mình cứu hắn!
- Đa tạ!
Chu Hồng Y nuốt xuống long huyết, nhẹ giọng nói.
- Vương Khả, cẩn thận!
Nơi xa Nhiếp Thanh Thanh cả kinh kêu lên.
Nhiếp Thanh Thanh ngăn cản đám hòa thượng, song cuối cùng vẫn có cá lọt lưới, nháy mắt đã có một tên áo đen bổ nhào đến trước mặt Vương Khả, giơ kiếm chém tới.