Long Cốt lạnh lùng quát.
- Đám áo đen vừa rồi? Bọn họ, bọn họ không liên quan gì đến cả Vương Khả, là do ta tìm đến, định mượn tay bọn họ đánh Vương Khả!
Chu Yếm tròn mắt nói.
- Ngươi còn mạnh miệng?
Long Cốt mắt lộ sát khí.
- Là thật, đừng đánh, đừng đánh, ta không nói láo, là thật, bọn họ là do ta mời đến thu thập Vương Khả, chuẩn bị bắt lại Vương Khả sau đó dùng đại hình tra khảo. Chúng ta tưởng ngươi và Vương Khả là cùng một bọn nên mới động thủ. Vừa rồi ngài giả mạo Sắc Dục Thiên cho nên bọn họ mới hiểu lầm!
Chu Yếm vẻ mặt đau khổ nói.
- Đánh rắm, ai giả mạo Sắc Dục Thiên? Ai nói cho các ngươi biết, ta là Sắc Dục Thiên?
Long Cốt lạnh giọng nói.
- Là … là Vương Khả, là hắn nói!
Chu Yếm giải thích.
- Ngươi đánh rắm, các ngươi hiểu lầm ta là Sắc Dục Thiên, Vương Khả còn thanh minh, cường điệu nói ta là Long Cốt, nói ta không phải Sắc Dục Thiên. Giờ ngươi lại nói Vương Khả vu oan ta là Sắc Dục Thiên? Ngươi trợn mắt nói lời bịa đặt, ngươi tưởng ta dễ gạt gẫm? Đồ chán sống!
Long Cốt trừng mắt giơ nắm đấm đánh tới.
Oanh!
- A, đừng đánh nữa, ta nói là sự thật, ta không nói láo, ta nói là sự thật. Vương Khả và Sắc Dục Thiên cùng một chỗ, sau đó ngươi và Vương Khả lại cũng cùng một chỗ, chúng ta mới tưởng rằng ngươi là Sắc Dục Thiên, tha ta đi, ai ui!
- Ngươi còn nói láo? Ta nghĩ ta dễ bị lừa vậy à?
- A, a, gãy chân mất!
...
...
...
Sau một phen đánh đập tơi bời, Long Cốt mới dần hiểu ra đầu đuôi sự tình.
Nhìn Chu Yếm cả người sưng vù nằm xụi lơ dưới đất, thần sắc Long Cốt đầy vẻ phức tạp:
- Nói cách khác, toàn trình đều là Vương Khả chém gió? Người áo đen kia là sư tôn Chu Hồng Y, sớm đã ở tại Thần Long Đảo suốt mấy chục năm, Vương Khả chỉ một mình đến đây?
- Đúng vậy!
Chu Yếm ủy khuất nói.
Mẹ nó, làm rõ ràng mọi chuyện rồi, sao cứ phải một mực đánh ta? Ta mà nói chuyện chậm chút, chẳng phải sẽ còn bị đánh thêm nửa ngày?
- Vậy sao ngươi không nói sớm?
Long Cốt trừng mắt cả giận nói.
Chu Yếm:
-... !
Giờ lại quay sang trách ta? Là ngươi một mực đánh, không cho ta cơ hội nói chuyện.
- Đám người áo đen này muốn mở ra phong ấn? Hừ, thủ đoạn được lắm, năm đó ngay cả Long Ô, Long Huyết đều không cách nào mở ra phong ấn, giờ bọn hắn lại mở ra được! Sư tôn Chu Hồng Y? Khó trách trước đó có thể tiếp được một chưởng của ta!
Long Cốt thần sắc âm trầm nói.
- Long Cốt đường chủ, nên nói ta đều nói cả rồi! Ngươi có thể đừng giẫm lên chân ta nữa được không, đau!
Chu Yếm ủy khuất nói.
Long Cốt cúi đầu trừng mắt nhìn Chu Yếm:
- Ngươi chịu khai sớm chút chẳng phải sẽ đỡ khổ?
Chu Yếm:
-... !
- Vừa rồi ngươi nói, đạo phong ấn cuối cùng nới lỏng, đám áo đen kia chính đang vội vàng đi phá mở phong ấn?
Long Cốt nhíu mày nói.
- Vâng!
Chu Yếm gật đầu.
- Mang ta đi!
Long Cốt trầm giọng nói.
Chu Yếm đang định gật đầu, đột nhiên có tiếng la lớn truyền khắp Thần Long Đảo.
- Chu Hồng Y, mau tới hỗ trợ, nhanh!.
Thoáng sau đó, từ phía hành cung truyền đến tiếng hét của Chu Hồng Y:
- Vâng!
- Người cất tiếng vừa nãy là sư tôn Chu Hồng Y?
Long Cốt híp mắt hỏi.
- Đúng vậy, chính là hắn, Long Cốt đường chủ, ngươi mau đi đi! Không cần quản ta!
Chu Yếm lập tức thúc giục.
Ngươi đi nhanh đi, không ở lại đây lại đánh ta tiếp!
Nhưng Long Cốt lại có vẻ không vội, hai mắt khẽ nhắm lại nói:
- Phong ấn này ta biết, bọn họ muốn một mình nuốt trọn nguyên thần Long Hoàng? Hừ, buồn cười, nguyên thần Long Hoàng dễ lấy vậy sao? Cũng tốt, trước cứ để bọn hắn tranh đấu với nguyên thần Long Hoàng một phen, ta không gấp, chờ bọn hắn đánh nhau sứt đầu mẻ trán lại đi ra làm ngư ông đắc lợi!
- Ách?
Nét mặt Chu Yếm cứng đờ.
Ngươi không đi? Chẳng lẽ còn muốn tiếp tục đánh ta?
- Đúng rồi, Vương Khả đâu? Cái tên đáng chết đó, vừa rồi phải nên giết hắn trước, hắn đâu rồi?
Long Cốt đột nhiên mắt lạnh nhìn Chu Yếm.
- Vương Khả? Hắn đi cứu Nhiếp Thanh Thanh, Long Cốt đường chủ, ngài muốn giết Vương Khả? Thật ư?
Chu Yếm đột nhiên kinh hỉ nói.
- Nói nhảm, ta không giết Vương Khả, ai giết Vương Khả! Ta muốn hắn phải chết!
Long Cốt trừng mắt quát.
- Quá tốt, Long Cốt đường chủ, ta nguyện ý dẫn đường cho ngài, miễn là ngài giết Vương Khả, ta … ta sẽ dốc hết toàn lực hiệp trợ!
Chu Yếm kích động chật vật bò dậy.
Long Cốt trừng mắt nhìn Chu Yếm, ngươi thương tích đầy mình, đi đứng còn không vững, vừa rồi còn thoi thóp một hơi, sao giờ tỉnh táo nhanh vậy?
- Ngươi muốn giúp ta đối phó Vương Khả? Ngươi... ?
Trong mắt Long Cốt chớp qua một tia hoài nghi.
- Không dối gạt Long Cốt đường chủ, ta và Vương Khả có thù không đội trời chung, chỉ cần được thấy hắn chết, tại hạ nguyện xông pha khói lửa, sống chết không lùi!
Chu Yếm hung hăng nói.
Long Cốt sửng sốt, thù lớn thế cơ à? Nhìn ngươi kích động kìa?
- Ngươi nói Vương Khả đi cứu Nhiếp Thanh Thanh?
Long Cốt nhìn chằm chằm Chu Yếm.
- Không sai, trước đó Nhiếp Thanh Thanh muốn đi mật báo, kết quả bị sư tôn thúc tổ giam giữ trong hành cung. Giờ Vương Khả đang đi đến đó, vừa khéo, lúc nãy chẳng phải thúc tổ vừa bị sư tôn gọi đi? Vương Khả và Nhiếp Thanh Thanh nhất định đang ở bên kia, ta dẫn ngươi đi, ta dẫn ngươi đi!
Chu Yếm kích động nói.
- Nhiếp Thanh Thanh bị nhốt? A ha ha ha, ha ha, tốt, tốt lắm. Chu Hồng Y, ai bảo ngươi dám đối đầu với ta, Long Cốt ta nói được làm được, ta nói muốn chiếm lấy Nhiếp Thanh Thanh liền chiếm lấy Nhiếp Thanh Thanh. Ha ha ha, đúng là trời cũng giúp ta! Hừ, lần này ta phải khiến ngươi đau đến không muốn sống, ha ha ha!
Long Cốt cười to dẫn theo Chu Yếm rời đi.
------------
Hành cung Chu Hồng Y.
Vương Khả vừa rời khỏi đại lao Vạn Xà Trì liền đi thẳng tới hành cung Chu Hồng Y. Con người hắn trước nay luôn hành sự cẩn mật chu đáo, làm sao có thể đi cửa chính được?
Dựa theo tin tức đào móc được lúc chơi mạt chược, Vương Khả đi đến một nơi tường viện vắng vẻ, tung người nhảy vào bên trong.
- Ồ? Nơi này quả nhiên không người? Quá tốt!
Vương Khả thán nói.
Vương Khả tiến vào trong, sau đó lại qua bảy tám lần quẹo trái rẽ phải.