Bất Diệt Thần Vương

Chương 857: Sắc Dục Thiên qua kiếp




- Ngoan cố ngu xuẩn, vậy thì chết đi!

Nhiếp Thiên Bá quát.

Nhiếp Thiên Bá lần nữa vung quyền đánh tới, sắc mặt Sắc Dục Thiên không khỏi đại biến:

- Không!

Oanh!

Lôi quang chớp giật, Sắc Dục Thiên vất vả ngăn lại đợi lôi kiếp tiếp theo, thần sắc khó mà tin tưởng nhìn cảnh tượng trước mặt.

Trước mặt, Nhiếp Thiên Bá không công kích được tới hắn, bởi vì Cung Vi gần như đã thành phế nhân kia lại lần nữa ngăn ở trước mặt Sắc Dục Thiên.

Một quyền ầm vang đánh xuyên lồng ngực Cung Vi, máu tươi văng tung tóe, vẫy cả lên mặt Sắc Dục Thiên.

Toàn thân Sắc Dục Thiên khẽ run lên.

- Nữ nhân điên, nữ nhân điên, ngươi làm gì?

Sắc Dục Thiên gào thét khàn cả giọng.

Mí mắt Cung Vi rũ cụp xuống, nhìn Nhiếp Thiên Bá âm nhu, thần thái kiên định không dời:

- Không được thương hại tướng công ta!

Oanh két!

Kiếp vân trên trời lại cuộn trào, tựa hồ đang ấp ủ một kích sau cùng.

Nhiếp Thiên Bá dữ tợn nhìn Cung Vi:

- Không biết tự lượng sức, bằng vào ngươi cũng muốn cản ta? Sắc Dục Thiên đều không để ý ngươi chết sống, ngươi lại vẫn liều mạng vì hắn? Nếu ngươi đã muốn chết, ta thành toàn ngươi!

- Ta sớm đã không muốn sống! Tướng công của ta không về được, ta sớm đã biết! Giới Sắc cũng không hoàn toàn là tướng công ta! Ta không sợ ngươi!

Cung Vi hư nhược cười thảm nói.

Ầm ầm!

Đợt thiên lôi cuối cùng giống như hồng thuỷ, nháy mắt liền bao trùm Sắc Dục Thiên.

Khoảnh khắc Sắc Dục Thiên bị lôi điện bao phủ, chợt thấy Nhiếp Thiên Bá vung tay bắt lấy cánh tay Cung Vi, đột ngột xé ra.

Bành!

Cánh tay phải Cung Vi bị cường hành xé xuống.

Trong lôi bạo, Sắc Dục Thiên ngửa mặt lên trời gào to, ai cũng không thấy được, trong mắt Sắc Dục Thiên chảy ra máu tươi, không biết là huyết lệ hay là tròng mắt bị thiên lôi đánh thương.

Rống !

Lôi bạo bao phủ Sắc Dục Thiên, Sắc Dục Thiên căn bản không cách nào di động, nhưng lúc này, tiếng rống điên cuồng của hắn lại khiến lôi bạo rung động không ngừng. Tựa như có một luồng nộ hỏa thiên băng địa liệt đang chực chờ bạo phát ra.

- Sắc Dục Thiên, ngươi quả nhiên là loại thể chất kia, ngươi muốn dùng nó vượt qua Huyền Quan Chi Kiếp? Khí tức bạo phát mạnh quá? Thân thể này … thân thể này …. Ta tất phải giành được!

Trong mắt Nhiếp Thiên Bá âm nhu chớp qua một tia chờ mong.

Cúi đầu xuống, Nhiếp Thiên Bá dữ tợn nhìn Cung Vi:

- Đều tại ngươi, tại đều nữ nhân điên nhà ngươi, nếu không phải ngươi, ta đã thừa lúc Sắc Dục Thiên độ kiếp, chiếm được thân thể hắn, nếu không phải ngươi tới phá hoại, ta đã được đến thân thể hắn. Khốn khiếp, ta phải xé nát ngươi!

Xé rách một tay Cung Vi còn chưa đủ, Nhiếp Thiên Bá lại vung tay chụp tới cánh tay còn lại của Cung Vi, tựa hồ là định xé tiếp.

Lúc này, Cung Vi đã như một bộ tử thi, căn bản không hề có chút nào phản kháng.

- Chết đi!

Nhiếp Thiên Bá phẫn hận rống lên.

Oanh!

A!

Nhiếp Thiên Bá đột nhiên hét thảm, đưa tay ôm mũi.

- Ai?

Nhiếp Thiên Bá giận dữ hét lớn.

Chỉ thấy Đại La Kim Bát đột nhiên bay về Vương Khả phía nơi xa, vừa rồi chính là Đại La Kim Bát đánh lén lên mũi Nhiếp Thiên Bá.

- Vương Khả? Là ngươi? Ngươi cũng muốm tìm chết?

Nhiếp Thiên Bá quát.

- Thần Vương Ấn, trấn!

Vương Khả rống lên.

Thần Vương Ấn lập tức hóa thành một tòa núi nhỏ ầm vang từ trời giáng xuống, hung hăng nện lên người Nhiếp Thiên Bá.

Oanh!

Khuỷu tay Nhiếp Thiên Bá ầm vang va đập với Thần Vương Ấn, hư không nổ ra từng đợt sóng xung kích. Nhiếp Thiên Bá bị Thần Vương Ấn cản lại.

Đồng thời, dưới sức ép khổng lồ từ lực lượng Nhiếp Thiên Bá, công đức trong Thần Vương Ấn cấp tốc tiêu hao, Thần Vương Ấn càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng nhỏ.

Thần Vương Ấn không làm gì được Nhiếp Thiên Bá, lại cầm chân được Nhiếp Thiên Bá một lúc, cũng trong đoạn thời gian này, Cung Vi và cánh tay bị xé rụng đồng thời rơi xuống.

Vương Khả vọt tới, tiếp lấy Cung Vi và cánh tay kia.

- Tông chủ, tông chủ, ngươi thế nào rồi?

Vương Khả cả kinh kêu lên.

Đáng tiếc, lúc này Cung Vi máu me khắp người, đã bất tỉnh nhân sự.

Oanh !

Trên trời vọng xuống tiếng cự vang, Nhiếp Thiên Bá tung chưởng đánh bay Thần Vương ́n nay đã rụt nhỏ về bộ dáng ban đầu.

- Vương Khả, ha ha, không ngờ ngươi lại trốn ra được? Còn dám đến trước mặt ta làm càn, ngươi muốn cứu Cung Vi? Vậy để ta khiến người chết chung với Cung Vi cho có bạn!

Nhiếp Thiên Bá gằn giọng quát.

Vương Khả lại bịt tai không nghe, cứ thế ôm lấy Cung Vi quay đầu bỏ chạy.

- Xà Vương, nhanh, tiếp ứng ta!

Vương Khả hướng về nơi xa quát.

- Ở chỗ này!

Một tiếng rống to từ nơi không xa truyền lại.

Chỉ thấy, trên mặt đất xuất hiện một hạng động lớn, Xà Vương từ cửa động nhô đầu ra kêu gào với Vương Khả.

- Tốt, tốt lắm, nhanh, để ta tiến vào!

Vương Khả kinh hỉ nói.

- Thị Huyết Truy Hồn Xuyên Tâm Chưởng, chết!

Nhiếp Thiên Bá rống to.

Giơ tay lên, một chưởng bất thần bay thẳng tới Vương Khả.

Vương Khả chạy rất nhanh, nhưng không nhanh bằng chưởng lực kia.

Oanh!

Một tiếng rền vang, chưởng lực oanh kích trên lưng Vương Khả, Vương Khả lập tức lảo đảo, ngã xuống huyệt động Xà Vương vừa đào móc ra.

- Dù là một tên mới vào Nguyên Anh Cảnh, trúng phải Thị Huyết Truy Hồn Xuyên Tâm Chưởng của ta đều tất phải chết không nghi ngờ, Vương Khả, là ngươi tự tìm

Nhiếp Thiên Bá âm nhu hung tợn nói.

Ngay khi Nhiếp Thiên Bá định bước đến kiểm tra tử trạng của Vương Khả.

Oanh!

Cách đó không xa, lại một tiếng nổ vang, lôi điện quanh thân Sắc Dục Thiên bất ngờ nổ tung. Sắc Dục Thiên thân trên trần trụi, xương sườn đứt gãy đã lành lặn, trên lưng là hình xăm một con Hắc Long hình xăm không ngừng phun trào hắc khí cuồn cuộn, nét mặt Sắc Dục Thiên vô cùng dữ tợn hung ác, tròng mắt đỏ ngầu như muốn nứt. Khí tức khủng bố đập mặt mà tới, như là bị hung thú thượng cổ nhìn chằm chằm, khiến Nhiếp Thiên Bá không khỏi cả kinh.

- Sắc Dục Thiên? Ngươi vượt qua Huyền Quan Chi Kiếp?

Nhiếp Thiên Bá âm nhu biến sắc.

Bốn phía, hai trăm tên Huyết Ma mới vừa vượt qua Nguyên Anh Kiếp cũng vây quanh.

- Chủ thượng, Vương Khả ôm theo Cung Vi chạy vào trong hang động kia, thuộc hạ thấy được rõ ràng, Vương Khả không bị một chưởng vừa rồi đánh chết, Cung Vi không biết chết sống, để thuộc hạ liền dẫn người đi bắt lại Vương Khả!