- Trương Ly Nhi chúng ta nhất định không thể động, nàng là người đại công tử nhìn trúng, dù có là Điền sư huynh cũng không dám ngỗ nghịch ý chí đại công tử! Như vậy, mục tiêu khả thi bây giờ chỉ còn lại Vương Khả, trước khi Điền sư huynh đi đến, chúng ta phải lấy đầu Vương Khả đi xoa dịu Điền sư huynh!
Hoàng Hữu Tiên trịnh trọng nói.
Ô Hữu Đạo, hắc bạch nhị trưởng lão nhìn nhau một cái, trong mắt ai nấy đều lóe lên sát khí.
Nếu không xoa dịu được Điền sư huynh, chuyến này sợ rằng ai cũng phải chịu xui xẻo!
- Vậy thì giết Vương Khả, một phần là để Điền sư huynh nguôi giận, phần nữa là có thể thỉnh công với đại công tử, đến lúc đó, đại công tử tùy tiện nói giúp chúng ta mấy câu, chuyện này liền có thể bỏ qua!
Ô Hữu Đạo gật đầu nói.
- Ừ, giờ Vương Khả đang ở đâu?
Hoàng Hữu Tiên nhìn sang hắc bạch nhị trưởng lão, hỏi.
- Theo như tin tức mới vừa nhận được, Vương Khả đã về Thiên Lang Tông, lúc này đang bận rộn ủ rượu!
Hắc trưởng lão thần sắc cổ quái nói.
- Ủ rượu?
Hoàng Hữu Tiên thần tình cổ quái hỏi lại.
- Vâng, sư tôn mới về từ bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn nên có điều không biết. Lần này Vương Khả ủ rượu là để thỉnh mời đám đệ tử các đại tiên môn tới Kim Ô Tông gây sự lần trước, chủ đề gọi là “Chính nghĩa tất thắng tà ác” ! Hiện tại đệ tử các đại tiên môn chính đang dồn dập tụ về Thiên Long Tông, khách sạn quanh bốn phía cao ốc Thần Vương đều chật kín phòng! Trường diện long trọng trước nay chưa từng có!
Hắc trưởng lão thần sắc cổ quái nói.
- Chính nghĩa tất thắng tà ác? Kim Ô Tông ta là tà ác? Bọn họ là chính nghĩa?
Hoàng Hữu Tiên phẫn nộ không thôi.
Thiên Lang Tông, Thiên Lang Điện!
Cung Vi, Mộ Dung Lục Quang, Mạc Tam Sơn tụ lại một chỗ, ánh mắt phức tạp lắng nghe Vương Khả diễn tả.
- Ý ngươi là, bây giờ chỗ đứng của ngươi trong Ma giáo càng thêm ổn định?
Cung Vi thần sắc cổ quái nói.
- Đúng vậy, về sau mọi người cần thổ đặc sản gì của Ma giáo đều có thể tới tìm ta! Ta xử lý thỏa đáng giúp cho!
Vương Khả cười nói.
- Đa tạ Nam Lang Điện chủ!
Chúng đệ tử Kim Đan Cảnh trong điện lập tức cười nói.
Cung Vi vuốt vuốt đầu, ánh mắt Mộ Dung Lục Quang cũng không giấu được vẻ phức tạp.
- Mẹ kiếp, chúng ta vì ngươi mà lo lắng không thôi, ngươi lại chẳng hề hấn gì, còn vét được một đống chỗ tốt?
Cung Vi biểu tình cổ quái nói.
- Người da mặt dày quả nhiên đao thương bất nhập!
Mộ Dung Lục Quang cảm thán nói.
Nét mặt Vương Khả cứng lại:
- Tông chủ, Mộ Dung Lục Quang, nói chuyện thì cứ nói chuyện, nhưng các ngươi mà còn ô miệt ta, đừng trách ta không khách khí! Cái gì gọi là da mặt dày? Các ngươi biết làm nằm vùng gian nan thế nào không? Ta đây là đang đi xiếc trên dây, chỉ cần hơi không cẩn thận liền toi đời!
- Toi đời cái con khỉ!
Cung Vi trừng mắt cả giận nói.
Thế mà là đi xiếc trên dây? Thật sự chưa thấy ai làm nằm vùng mà sung sướng như ngươi!
- Con khỉ là con khỉ thế nào? Các ngươi nói xem, lần này có phải ta thiếu chút liền bị Long Cốt giết chết? Không chỉ mỗi uy hiếp đến từ Ma giáo, còn có sự nghi hoặc ngờ vực đến từ chính đạo, ta thiếu chút là đã chết ở Kim Ô Tông rồi! Thế còn không tính là toi đời?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Vương Khả, Tử Bất Phàm thật đúng là Long Ô chuyển thế? Thánh tử thật biến thành rồng?
Mạc Tam Sơn nhíu mày nói.
- Ta lừa các ngươi làm gì? Qua vài ngày các ngươi rồi cũng nghe được tin thôi.
Vương Khả lườm nói.
- Ai!
Mạc Tam Sơn nhíu mày, lại không nói gì thêm.
Vương Khả không khỏi nghi hoặc, hôm nay biểu hiện của Mạc Tam Sơn có chút khác thường? Không lẽ là đang âm mưu điều gì?
- Lần này ngươi vừa về liền làm ra động tĩnh lớn như vậy, là ý đồ gì không?
Cung Vi hiếu kỳ hỏi.
- Trước đó ở Kim Ô Tông, nhờ các ngươi trượng nghĩa, cùng đi kéo biểu ngữ lên tiếng ủng hộ ta, xuất phát từ cảm kích, ta tự móc tiền túi, tổ chức một buổi tiệc rượu, mời mọi người đến chung vui!
Vương Khả trịnh trọng nói.
- Cảm tạ chúng ta?
Cung Vi híp mắt nói.
- Cung điện chủ, vẻ mặt kia của ngươi là có ý gì? Ta tự móc tiền túi cảm tạ các ngươi, ngươi sao cứ có vẻ không tin? Ta thật lòng muốn cảm tạ!
Vương Khả trịnh trọng nói.
- Theo ta thấy, e rằng không đơn giản vậy đâu?
Cung Vi thần sắc cổ quái nói.
- Sao ngươi cứ có thành kiến với ta vậy nhỉ? Cái gì mà không đơn giản? Ở trong lòng ngươi, ta là loại người lòng lang dạ sói, không mang ý tốt thế ư?
Vương Khả trừng mắt giận nói.
Trong mắt Cung Vi, Mộ Dung Lục Quang đều hiện rõ vẻ tán đồng.
Vương Khả:
-... !
Bầu không khí trong Thiên Lang Điện thoáng sa vào tĩnh lặng, chúng nhân nhìn chăm chăm Vương Khả, ánh mắt chất đầy tò mò và hoài nghi.
- Ách, được, được rồi, nhiều người náo nhiệt, thuận tiện mở buổi họp báo giới thiệu sản phẩm thôi!
Giọng Vương Khả thoáng nhỏ đi một chút.
Hô!
Lập tức, đám người trong đại điện khẽ thở phào.
- Làm gì? Thái độ này của các ngươi là có ý gì? Thở phào?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Chúng ta rốt cục cũng yên tâm, ngươi quá biết gây họa, chúng ta sợ ngươi lại chọc ra phiền phức ngất trời!
Trương Chính Đạo ở bên hợp thời nói.
Vương Khả đen mặt lại nhìn sang Trương Chính Đạo:
- Ở trong mắt các ngươi, ta là kẻ chỉ biết gây chuyện?
- Ách, bắt đầu từ lúc ngươi tiến vào Thiên Lang Tông, trong Thập Vạn Đại Sơn, chuyện đồn thổi về ngươi chưa phút nào ngừng nghỉ cả!
Mộ Dung Lục Quang không nể mặt mũi nói.
Vương Khả:
-... !
- Vương Khả, lần này ngươi lại muốn mở họp báo giới thiệu sản phẩm? Sản phẩm gì? Lần thứ nhất ngươi bán bảo hiểm, lần thứ hai mở ngân hàng, lần này thì sao?
Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.
- Hừ, giờ sao có thể tiết lộ được! Đến lúc đó rượu qua ba tuần lại nói!
Vương Khả đáp.
Trương Chính Đạo sửng sốt:
- Ngươi định chuốc say tất cả mọi người, sau đó lừa tiền?
- Ngươi đánh rắm! Ở trong lòng các ngươi, ta là người như vậy ư?
Vương Khả trừng mắt nói.
Trong đại điện, nguyên một đám đại lão trầm mặc, chỉ là ánh mắt lại đều rất tán đồng.
Vương Khả:
-... !
Thái độ này? Có cho người ta nói chuyện nữa không?