Vương Khả trừng mắt nói với Trương Thần Hư.
Trương Thần Hư:
-... !
- A, chết đến đít rồi còn mạnh miệng, Vương Khả, hôm nay không ai cứu được ngươi đâu! Ngươi muốn chết, ta thành toàn cho ngươi!
Hoàng Hữu Tiên quát.
Dứt lời, Hoàng Hữu Tiên hất lên phất trần, thân hình hóa thành một vệt sáng bay thẳng đến.
Tròng mắt Vương Khả co rụt lại, toàn thân giới bị, tay niết kiếm quyết, chờ đợi phát động Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm.
- Một trái bàn đào ba ngàn năm!
Trương Ly Nhi ở bên đột nhiên hét lên một tiếng.
Chỉ thấy, Trương Ly Nhi vung kiếm chém ra, tựa như có vô tận hỏa diễm ngưng tụ thành hình dạng một trái bàn đào, bắn ra từ trên mũi kiếm.
- Trương Ly Nhi, ngươi mới đặt chân vào Nguyên Anh Cảnh mà cũng muốn ngăn cản ta? Hôm nay, ta tuyệt sẽ không bỏ qua Vương Khả!
Hoàng Hữu Tiên khẽ vung phất trần.
Lập tức, một luồng cương tráo ngăn phía trước mũi kiếm Trương Ly Nhi, nhưng mà, bàn đào ngưng tụ từ hỏa diễm kia lại không nhìn cương tráo, nháy mắt liền đã xuyên thẳng qua, lao đến trước mặt Hoàng Hữu Tiên.
- Cái gì?
Tròng mắt Hoàng Hữu Tiên thoáng trợn trừng, kiếm pháp hỏa diễm này sao lại xuyên qua được pháp thuật cương tráo của ta?
Trong hốt hoảng, hắn vội vung phất trần lên ngăn cản.
Oanh!
Một tiếng rền vang, sóng khí xung thiên, hỏa diễm hình dạng bàn đào nháy mắt nổ tung, khiến Hoàng Hữu Tiên cấp tốc giật lùi ra sau.
Hoàng Hữu Tiên đạp bước giữa không trung, ánh mắt kinh nghi bất định nhìn Trương Ly Nhi:
- Nguyên Anh cảnh đại viên mãn? Sao ngươi đột nhiên lại thành là Nguyên Anh Cảnh đại viên mãn?
Vương Khả thần sắc cổ quái nhìn Trương Ly Nhi, cô nương này có phải quá trượng nghĩa rồi không, ta còn chưa nói gì, ngươi đã xông ra cản ở trước mặt?
- Hoàng Hữu Tiên, ngươi còn dám động thủ với Vương Khả thì đừng trách ta không khách khí!
Trương Ly Nhi lạnh lùng nói.
- Dao Trì Thần Công? Đan hỏa của Vương Khả? Không thể nào, ngươi nhất định đã được đến Nam Minh Ly Hỏa trong Tam Túc Kim Ô, đúng không? Làm sao ngươi có được? Chúng ta tìm nhiều năm như vậy đều không thể tìm ra Nam Minh Ly Hỏa cất giấu trong thi thể Tam Túc Kim Ô, sao ngươi lại tìm được?
Hoàng Hữu Tiên kinh ngạc nói.
- Ngươi đừng quản ta được đến như thế nào. Hoàng Hữu Tiên, giờ ta khuyên ngươi hãy thu tay! Bằng không, ta không chết không thôi với ngươi!
Trương Ly Nhi trừng mắt nói.
- Không chết không thôi với ta? Chẳng sao cả, ta không quan tâm thái độ của ngươi! Một nữ nhân thì ích lợi gì? Dao Trì Thần Công, chờ ngươi vào phủ đại công tử, ngươi còn có cơ hội đi ra? Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, ta làm thế là vì tốt cho ngươi, hôm nay Vương Khả tất phải chết!
Hoàng Hữu Tiên lạnh lùng nói.
- Trương Ly Nhi, ngươi đừng quản, cứ để mặc ta quyết chiến với Hoàng Hữu Tiên! Ta thực sự có thể giết hắn!
Vương Khả cũng buồn bực nói.
- Ngươi im mồm!
Trương Ly Nhi lập tức quay đầu giận mắng Vương Khả.
Đều cái lúc này rồi, ngươi còn đứng đó thêm loạn?
- Trương Thần Hư, mau dẫn Vương Khả rời đi, ta cầm chân Hoàng Hữu Tiên!
Trương Ly Nhi hét nói.
Dứt lời, Trương Ly Nhi lần nữa vung kiếm phóng tới Hoàng Hữu Tiên.
- Trương Ly Nhi, ngươi không ngăn được ta!
Hoàng Hữu Tiên hất lên phất trần.
Ông!
Một bọt khí đột nhiên xuất hiện, nhốt Trương Ly Nhi vào bên trong.
- Pháp thuật này của ta tên là Long Vương Phao, Nguyên Anh Cảnh cũng đừng hòng thoát ra được... !
Hoàng Hữu Tiên còn đang đắc ý.
Ông!
Chợt thấy quanh thân Trương Ly Nhi tràn ra hỏa diễm, nháy mắt liền đã xuyên thủng Long Vương Phao, tiếp đó vung kiếm phóng tới Hoàng Hữu Tiên!
- Chuyện gì?
Hoàng Hữu Tiên thốt lên kinh ngạc.
Oanh!
Phất trần và trường kiếm chạm nhau, hai người lập tức sa vào thế giằng co!
- Sao ngươi phá mở được Long Vương Phao của ta? Còn nữa, Long Vương Phao vẫn đang nguyên vẹn? Tại sao lại như vậy?
Hoàng Hữu Tiên cả kinh nói.
- Trương Thần Hư, ngươi không nghe thấy à, mau dẫn Vương Khả rời đi.
Trương Ly Nhi kêu lên.
- Đi, chạy đi đâu! Hừ!
Oanh!
Hoàng Hữu Tiên vung vẫy phất trần, ầm vang chấn bay Trương Ly Nhi.
- Tỷ!
Trương Thần Hư nôn nóng xông tới.
- Hoàng Hữu Tiên, lão già này, ngươi dám thương tỷ ta? Thiếu Dương Chi Hỏa, Phong Hỏa Đồng Thiên!
Trương Thần Hư phẫn nộ gầm lên một tiếng.
Chỉ thấy Trương Thần Hư lấy ra một chiếc quạt giấy, bất thần vung vẫy.
Cuồng phong vô tận cuốn thốc về phía Hoàng Hữu Tiên, nương theo cuồng phong là vô số hỏa diễm, nháy mắt liền bao phủ lấy Hoàng Hữu Tiên.
- Thiếu Dương Phiến? Hừ, dù có Thiếu Dương Phiến, ngươi cũng không phải đối thủ của ta!
Hoàng Hữu Tiên lạnh lùng nói.
- Một trái bàn đào ba ngàn năm!
Trương Ly Nhi vung kiếm chém tới.
Oanh!
Lập tức, dưới vực sâu bỗng chốc hiện ra vòi rồng cuồn cuộn bao bọc lấy người, hỏa diễm vô tận trùm lên, tình hình chiến đấu hết sức kịch liệt.
Mặc dù Trương Thần Hư, Trương Ly Nhi thực lực cường đại, song tựa hồ vẫn không địch lại được Hoàng Hữu Tiên.
Vương Khả đứng ở trên đầu Tam Túc Kim Ô, thần tình cổ quái lẩm nhẩm nói:
- Sao các ngươi lại không tin ta? Ta thực sự có thể giết Hoàng Hữu Tiên!
- Vương Khả, ngươi đi mau!
Trương Ly Nhi kêu lên.
- Hoàng Hữu Tiên, ngươi thương tỷ ta, ta liều mạng với ngươi, Phong Hỏa Đồng Thiên!
Trương Thần Hư quát.
Ầm ầm!
Hỗn loạn vẫn như cũ, chiến đấu vẫn rất kịch liệt.
Mặc dù thực lực Hoàng Hữu Tiên mạnh hơn, nhưng hắn không dám đả thương hai tên tiểu tổ tông này, chỉ có thể không ngừng đẩy hai người ra, nhưng mà, lúc này hai người một lòng muốn bảo vệ Vương Khả, khiến cho tình hình chiến đấu vẫn cứ giằng co.
Vương Khả hít thở sâu một hơi.
Thừa cơ chạy trốn? Bên ngoài còn có bốn tên Nguyên Anh Cảnh canh chừng, giờ hắn bại lộ Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm ở bên ngoài, tính ra còn không bằng bại lộ ở luôn trong này.
Bại lộ thì bại lộ thôi, cùng lắm quay đầu làm công tác tư tưởng với hai tỷ đệ nhà kia, để bọn hắn giữ bí mật giùm là được!
Vương Khả hạ quyết tâm, hai mắt bắn ra sát khí.
Hắn một tay cầm Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm là đủ rồi, tay còn lại dù sao cũng nên cầm thêm một pháp bảo, không thì quá lãng phí. Thế là theo thói quen lấy ra sợi Kim Vũ Mao.
- Kim Vũ Mao? Thứ này không bằng Thần Vương Ấn, đổi lại vậy!
Vương Khả tự nhủ.
Đang định đổi thành Thần Vương Ấn, dưới chân chợt khẽ lắc lư, Vương Khả nhướng mày nhìn xuống thi thể Tam Túc Kim Ô dưới chân.