- Trương Ly Nhi, đây đích xác là mệnh lệnh từ sư tôn, mong ngươi tránh ra!
Tử Trọng Sơn trầm giọng nói.
- Tông chủ, sao ngươi cũng không phân rõ trắng đen? Tại sao Hoàng Hữu Tiên lại muốn giết Vương Khả, chẳng lẽ trong lòng ngươi còn không biết? Ta và Vương Khả không có chút quan hệ nào cả, các ngươi dựa vào cái gì mà đi lạm sát người vô tội?
Trương Ly Nhi trừng mắt phẫn nộ nói.
Cheng!
Hắc bạch nhị lão rút trường kiếm ra.
- Tông chủ! Hiện tại tinh thần Trương Ly Nhi tập trung hết lên người Vương Khả, bên ngoài lại hỗn loạn như vậy, một khi để Vương Khả chạy mất, sợ rằng khó còn cơ hội như lúc này!
Điền Chân ở bên khuyên nhủ nói.
- Điền Chân, tên tiểu nhân nhà ngươi! Các ngươi sợ hãi Hoàng Hữu Tiên, chẳng lẽ lại không sợ ta gọi cha ta đến?
Trương Ly Nhi tức giận nói.
- Trương Ly Nhi, đắc tội!
Điền Chân trầm giọng nói.
- Các ngươi!
Trương Thần Hư cũng thần sắc khó coi chắn ở trước mặt Vương Khả.
- Tông chủ, giờ ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu thôi! Ngươi nói xem? Đây là Kim Ô Tông, quy củ bao nhiêu năm chẳng lẽ đều vứt đi? Vì nịnh nọt người khác, liền có thể lạm sát người vô tội?
Trương Ly Nhi trừng mắt nhìn Tử Trọng Sơn, gằn giọng nói.
Trên mặt Tử Trọng Sơn chớp qua một tia phức tạp. Giết Vương Khả, trong lòng Tử Trọng Sơn không chút gánh nặng, nhưng mà, động thủ ngay trước mặt Trương Ly Nhi, chỉ sợ... !
- Tông chủ, đừng do dự!
Điền Chân thúc giục nói.
Tử Trọng Sơn hít thở sâu một hơi, tròng mắt co rụt lại:
- Được rồi! Xin lỗi, Trương Ly Nhi! Ta biết, ngươi nhất định sẽ trách chúng ta, nhưng, sư mệnh khó từ! Sẽ qua nhanh thôi!
Dứt lời, hai tay Tử Trọng Sơn run lên, lộ ra hai chiếc lôi hoàn màu đỏ lấp lánh tử quang.
- Chí bảo Kim Ô Tông, Lôi Điện Song Hoàn? Ha ha, tông chủ, ngươi giết một tên Kim Đan Cảnh như Vương Khả mà cần phải dùng đến pháp bảo này?
Trương Ly Nhi sắc mặt khó coi nói.
- Xin lỗi, Trương Ly Nhi, ngươi tránh ra, bằng không khiến ngươi bị thương thì cũng đừng trách ta!
Tử Trọng Sơn trầm giọng nói.
Nét mặt Trương Ly Nhi biến ảo bất định, cuối cùng thở sâu một hơi nói:
- Được, là các ngươi bức ta!
- Hả?
Tròng mắt chúng nhân co rụt lại.
Chỉ thấy, quanh thân Trương Ly Nhi đột nhiên toát ra lượng lớn hỏa diễm, dưới sự điều khiển của Trương Ly Nhi, những tia lửa này lại không đốt cháy quần áo nàng.
Chứng kiến hỏa diễm trước mắt, ai nấy đều biết Trương Ly Nhi dùng tới đại chiêu.
- Tông chủ, ngươi ngăn chặn Trương Ly Nhi, ba người chúng ta lấy tốc độ nhanh nhất chém giết Vương Khả!
Điền Chân thúc giục nói.
- Được!
Tử Trọng Sơn trầm giọng ứng tiếng.
- Nằm mơ, nhìn đây!
Trương Ly Nhi hét lớn.
Vương Khả, Trương Thần Hư lập tức đề cao cảnh giác, toàn thần giới bị, chờ đợi Trương Ly Nhi tung ra đại chiêu liền lập tức ra tay.
Chỉ thấy hỏa diễm quanh người Trương Ly Nhi đột nhiên tăng vọt.
- Lên!
Trương Ly Nhi hét lớn.
Oanh!
Hỏa diễm vô tận bao phủ Vương Khả và Trương Thần Hư, liền thấy, hai người hệt như bỗng chốc bị vây khốn vào trong biển lửa.
Tử Trọng Sơn, Điền Chân, hắc bạch nhị trưởng lão đều sững sốt.
- Cái gì, chuyện gì thế này? Trương Ly Nhi muốn giết Vương Khả?
Hắc trưởng lão kinh ngạc nói.
- Nàng, nàng không phải muốn bảo vệ Vương Khả ư? Sao lại đốt Vương Khả làm gì?
Bạch trưởng lão cũng thốt lên kinh ngạc.
- Chẳng lẽ ta hiểu lầm Trương Ly Nhi?
Điền Chân cũng sững sờ.
Chợt thấy, sau khi dùng lửa lớn bao bọc Vương Khả, Trương Thần Hư, Trương Ly Nhi đột nhiên vung tay trảo lấy hai người.
- Trương Ly Nhi, ngươi làm gì? Ngươi đốt ta làm gì?
Vương Khả cả kinh kêu nói.
- Tỷ, sao ngươi lại đốt ta?
Trương Thần Hư cũng kêu lên thất thanh.
Lại thấy Trương Ly Nhi trảo lấy hai người, sau đó đột ngột giật lùi ra sau.
Bành!
Ba người xuyên qua kết giới ở sau lưng, tiến vào bên trong kết giới.
- Cái gì?
Sắc mặt đám người Tử Trọng Sơn chợt biến.
- Trương Ly Nhi, ngươi làm gì? Ngươi bắt chúng ta cùng lúc nhảy xuống vực?
Vương Khả cả kinh kêu lên.
- A!
Trương Thần Hư cũng kinh hô.
Chỉ thấy ba người tiến vào kết giới, sau đó lập tức rơi xuống phía dưới vực sâu.
- Dù ta đã là Nguyên Anh Cảnh đại viên mãn, nhưng, Tử Trọng Sơn nắm trong tay Lôi Điện Song Hoàn, hoàn toàn có thể cầm chân ta, ba tên Nguyên Anh Cảnh còn lại ám sát mình ngươi, ngươi nhất định phải chết. Như vậy, còn không bằng chúng ta tiến vào thâm uyên này thám hiểm thử xem!
Trương Ly Nhi trầm giọng giải thích nói.
- Đánh rắm, ba tên Nguyên Anh Cảnh chắc gì đã giết được ta! Ta chắc gì đã gặp chuyện! Ngươi muốn nhảy xuống vực thì cũng phải nói trước với ta một tiếng, ta đâu muốn thế này! Tuyệt thế ma đầu mới là khủng bố nhất, chúng ta đi xuống đó mới thật sự là tìm chết!
Vương Khả buồn bực kêu nói.
- Ta làm thế là vì tốt cho ngươi!
Trương Ly Nhi kêu lên.
- Đánh rắm! Ta có cách ứng đối ba người bọn hắn! Ta không biết rõ tính cách ham thích của tuyệt thế ma đầu, ta ứng phó không được a!
Vương Khả giận quát.
- Tỷ, thật ra ta cũng có thể giúp ngươi kéo dài chút thời gian, không nhất thiết phải đi tuyệt lộ này!
Trương Thần Hư cũng buồn bực kêu nói.
- Ngươi? Tu vi ngươi mới bao nhiêu? Có thể giúp đỡ được cái gì? Ngươi mà cố gắng chút, ta đâu cần phải đau đầu tốn sức như bây giờ!
Trương Ly Nhi trừng mắt nói.
- Ta..., ta cố gắng, ta đã là Nguyên Anh Cảnh!
Trương Thần Hư buồn bực nói.
- Cái này gọi là đau đầu tốn sức? Đau đầu tốn sức chính là nhảy xuống dưới hố?
Vương Khả vừa rơi vừa buồn bực kêu nói.
- Ta đang cứu ngươi đấy, Vương Khả, sao ngươi không biết cảm kích ta?
Trương Ly Nhi tức giận quát.
Vương Khả:
-... !
Giờ trong tay ta có pháp bảo, ta còn có Thần Vương Ấn có thể biến lớn, ta không sợ bọn họ, hơn nữa, với trình độ IQ của đám người kia, ta còn không biết chập chờn? Chỉ cần xông ra địa lao, chỉ cần kết nối được với người ở bên ngoài, ta liền an toàn. Giờ rơi xuống động ma thế này, ta còn phải cảm kích ngươi? Dưới này đang trấn áp ma đầu, vạn nhất cũng là loại biến thái như tên Long Cốt kia, vậy ta chẳng phải sẽ bại lộ Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm?
- Tỷ, ngươi là vì Nam Minh Ly Hỏa đúng không?
Trương Thần Hư hỏi.
- Im mồm!