Long Cốt, Ô Hữu Đạo, Chu Hồng Y, Tử Bất Phàm nhất trí nhận định, tên Vương Khả này điên rồi! Tuyệt đối điên rồi, bằng không làm sao có thể nói ra những lời như thế?
- Ngươi tưởng rằng giả ngốc, ta liền sẽ không giết ngươi?
Long Cốt biểu tình dữ tợn nói.
- Ai giả ngốc? Là Ô Hữu Đạo tiến đến tự dưng chêm chọc trêu đùa, chứ ta giả ngốc lúc nào? Ngươi muốn giết ta, vậy lại đây, ngươi tưởng ta sợ chắc?
Vương Khả trợn mắt nói.
Cả đám:
-... !
- Chu Hồng Y, Tử Bất Phàm, Ô Hữu Đạo, còn cả Thánh Tử, các ngươi ra ngoài đi, gài cửa lại, ta muốn quyết chiến với giáo chủ!
Vương Khả trừng mắt nói.
Cả đám thần tình cổ quái nhìn Vương Khả.
Một tên Kim Đan Cảnh như ngươi lại muốn đi quyết chiến với giáo chủ Nguyên Thần Cảnh? Ngươi không có bệnh đấy chứ?
- Vừa rồi Chu Hồng Y, Tử Bất Phàm trượng nghĩa như vậy, khiến các ngươi bị thương, trong lòng ta rất bứt rứt! Các ngươi ra ngoài trước đi! Ta còn muốn đơn đấu với giáo chủ!
Vương Khả thúc giục nói.
Cả đám:
-... !
- Giáo chủ, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, ta thường thường không hay đánh nhau với người ta, nhưng một khi nghiêm túc đánh lên, chính ta đều sợ, ngươi muốn giết ta, vậy đừng trách ta cũng sẽ giết ngươi! Bọn họ cứ không chịu đi, hay là, chúng ta chuyển sang nơi khác đại chiến? Ngươi xem, ở đây còn có nhi đồng vị thành niên! Coi như trước khi chết, ngươi làm chút chuyện sau cùng cho mọi người vậy?
Vương Khả ôn tồn nói với Long Cốt.
Tử Bất Phàm nôn nóng nhìn sang Chu Hồng Y, bệnh thần kinh của Vương Khả lại phát tác, phải làm sao bây giờ?
Cơ mặt Ô Hữu Đạo co quắp hết cả, song cuối cùng vẫn nhịn không lên tiếng, một đứa bị thần kinh, ta chấp nhặt với hắn làm gì? Cứ coi như hắn chán sống rồi là được?
- Giáo chủ, nhanh lên! Chúng ta đều đã xé phá da mặt, vậy thì đừng có đứng ở chỗ này nói nhảm nữa, dứt khoát chút đi, động thủ, trận này vừa là phân ra cao thấp, vừa là quyết sinh tử! Nhanh lên, ta còn muốn về Chu Kinh lấy lại gương nữa!
Vương Khả thúc giục nói.
Long Cốt đột nhiên ôm lấy ngực, trên mặt bỗng chợt hiện ra vẻ thống khổ, tiếp đó ngã ngồi ở trên bảo tọa.
- Giáo chủ, ngươi sao thế?
Ô Hữu Đạo kinh ngạc nói.
- Bị ta chọc tức cho bệnh tim tái phát? Không lý nào, giáo chủ, ngươi đừng có yếu đuối như vậy a! Giờ còn chưa đánh nhau cơ mà!
Vương Khả sửng sốt nói.
Long Cốt đúng là bị Vương Khả chọc tức, nhưng, càng nhiều chính là bệnh cũ phát tác!
- Giáo chủ, tay ngươi run rẩy lên kìa, bệnh tim cộng thêm Parkinson? Chậc chậc! Ta có nói lời gì quá đáng đâu nhỉ? !
Vương Khả lộ rõ ra kinh ngạc.
Ba đại đường chủ đều nhìn Vương Khả, ngươi như thế còn kêu không quá đáng?
- Năm đó Long Hoàng hạ cấm pháp với ta, mấy ngày trước bị Hoàng Hữu Tiên dụ phát ra, sao lại phát tác đúng lúc này? Hỗn đản! Vương Khả, nếu không phải bệnh cũ ta phát tác, ta nhất định tự tay giết ngươi!
Long Cốt hung tợn nói.
- Bệnh cũ?
Ô Hữu Đạo cách đó không xa đột nhiên khẽ híp mắt.
- Con ta, lại đây!
Long Cốt kêu nói.
- Cha, ngươi sao thế?
Thánh Tử lập tức nôn nóng nhào tới.
Lúc Thánh Tử đi đến bên người, Long Cốt vung tay đè ép, lộ ra cổ Thánh Tử, hai chiếc răng nanh trong miệng nhe ra, nháy mắt liền đâm tiến vào.
- A, đau, cha, ngươi làm gì? A!
Thánh Tử lập tức kêu thảm.
- Giáo chủ đang cường hành rút ra máu tươi Thánh Tử? Hắn muốn làm gì, đây chính là con trai ruột của hắn!
Tử Bất Phàm cả kinh kêu lên.
- Giáo chủ, ngươi muốn làm gì?
Chu Hồng Y cũng thất kinh la lớn.
- Dừng tay!
Vương Khả lập tức xông lên ngăn trở.
Oanh!
Ngoài thân Long Cốt phóng ra một luồng khí lưu, nháy mắt liền hất văng Vương Khả ra đất.
Vương Khả bị hất văng. Đến cả sóng khí tức của giáo chủ đều không đỡ nổi, còn mạnh miệng dám đơn đấu với giáo chủ? Ngươi tưởng bọn ta ngu chắc? Chúng nhân lần nữa nhận định, vừa rồi nhất là Vương Khả lại lên cơn.
- Long Cốt, hắn là con trai ruột của ngươi, ngươi muốn giết hắn ư?
Vương Khả quát.
- Con trai ta? Hừ, mẹ hắn hạ cấm pháp với ta, ta phải dùng máu con trai nàng để phá cấm! Con trai? Ta muốn sinh con trai thì bao nhiêu mà chả có! Chết đi một đứa lại đã có sao!
Long Cốt vừa rút máu vừa gằn giọng nói.
- Ngươi, tên ác phụ ngươi quả nhiên không phải thứ tốt đẹp gì, đáng chết!
Tròng mắt Vương Khả trợn trừng, như là muốn ra tay.
Lần này, Vương Khả không chờ Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm phản kích, tự hắn đã có thể lấy ra, sau đó chủ động công kích.
Vương Khả giậm chân lao thẳng về phía Long Cốt!
Xì!
Răng nanh Long Cốt đã rút ra khỏi người Thánh Tử. Một thân máu tươi của Thánh Tử gần như đã bị rút sạch!
- Cha! Thánh Tử hư nhược xụi lơ trên mặt đất.
- Thánh Tử!
Vương Khả vội kéo Thánh Tử sang một bên.
Lúc này thấy Thánh Tử chỉ còn thoi thóp một hơi, Vương Khả vội lập tức lấy ra lượng lớn đan dược đổ vào miệng Thánh Tử, thậm chí còn lấy ra một hộp Chân Nguyên Huyết đổ cho Thánh Tử.
Nhờ vậy khí tức Thánh Tử mới bình ổn phần nào.
Ang!
Trong thân Long Cốt lại đột nhiên phát ra một tiếng long ngâm, chỉ vị trí nơi trái tim bỗng chợt run lên bần bật.
Oanh!
Lại một tiếng vang cực lớn, cấm pháp nơi trái tim Long Cốt bị phá mở.
- Ha ha ha ha, Long Hoàng, ta theo ngươi nhiều năm như vậy, ngươi vẫn chưa hoàn toàn yên tâm với ta, còn hạ cấm pháp với ta? Hừ, tự làm tự chịu, lấy máu con trai ngươi phá cấm cho ta, giờ ngươi đã hài lòng chưa? Không những thế, long huyết nhập thể còn có thể phóng đại tu vi ta lên! Ngươi không ngờ tới phải không?
Long Cốt dữ tợn nói.
Lúc nói chuyện, Long Cốt quay đầu, thần tình hung tợn nhìn Vương Khả.
- Con trai ta, ta muốn giết thì giết, ngươi xía mũi vào làm gì? Được lắm, Vương Khả, ngươi chán sống đúng không? Vậy giờ ta thành toàn cho ngươi!
Long Cốt đạp bước tiến về phía Vương Khả.
- Thánh Tử, đừng trách ta, ác phụ như thế, có giữ lại cũng chỉ nguy hiểm cho tính mạng ngươi, ta giúp ngươi giết hắn!
Vương Khả thở sâu một hơi, đứng dậy nói.
Ô Hữu Đạo trừng mắt nhìn Vương Khả, đến cái lúc này rồi, bệnh tim của giáo chủ đều khỏi, ngươi còn không biết chết sống?
Ngay lúc Vương Khả định lao tới Long Cốt.
Oanh két!