- Bất Giới Hòa Thượng, tên khốn kiếp nhà ngươi, đưa Định Quang Kính, Thần Vương Ấn cho ta, mẹ nó, công đức của ta, công đức của ta, nhanh đưa ta công đức!
Vương Khả gào thét.
Tại sao bản thân xui xẻo như vậy, vừa mới ổn định trọc chân nguyên, có thể đi hấp thụ công đức tự cứu, kết quả lại bị bắt đi?
Công đức của ta! Không có công đức, lúc nào ta cũng có thể bị thiêu cháy!
- A di đà phật, Vương Khả thí chủ, ngươi cầm lấy đi, ta không cần!
Giới Sắc Hòa Thượng ở nơi xa tỏ vẻ buồn bực kêu lên.
Là ngươi bảo ta bảo quản giúp? Ta cũng không dùng được mà!
Quảng trường Phật Đầu Tự đã hóa thành một đống phế tích!
Hoàng Hữu Tiên dậm chân bay đến, che ngực, khóe miệng tràn ra máu tươi, nhìn về phía đám người Tử Trọng Sơn.
Mình bảo bốn người bọn chúng che mặt bắt lấy Vương Khả, chúng làm cái gì vậy? Tại sao tất cả lại để lộ mặt? Tên Điền Chân kia càng quá đáng, Long Cốt đã đi, tại sao trên người ngươi vẫn còn cháy?
- Không ngửi thấy sao? Thịt cũng sắp cháy rồi, ngươi ưa thích bị đốt à?
Hoàng Hữu Tiên trợn mắt nhìn Điền Chân.
- Sư tôn, cứu ta, ta không có cách nào! Ta bị đốt đau quá, ta không dập được!
Điền Chân lo lắng kêu lên.
- Không dập được?
Hoàng Hữu Tiên trừng mắt.
Đúng lúc này, không có Vương Khả liên tục cung cấp trọc chân nguyên nữa, một sợi trọc chân nguyên cuối cùng trên người Điền Chân bị đốt rụi, lửa tắt.
Điền Chân nhìn, vì sao lại trùng hợp như vậy? Ta vừa mới nói xong, bản thân ngươi đã tự tắt?
- Sư tôn, vừa rồi không phải như thế! Trong miệng Vương Khả có thể phun ra lửa!
Điền Chân lo lắng nói.
Hoàng Hữu Tiên:
-...
- A di đà phật, Hoàng Hữu Tiên, ngươi cố ý dụ Long Cốt ra khỏi Chu Kinh, sau đó phái bốn tên đệ tử đến chém giết Vương Khả? Ta thực sự nhìn lầm ngươi rồi!
Bất Giới Hòa Thượng sầm mặt lại nói.
- Hừ, là ngươi? Ta nghe nói ngươi vì một tên đồ đệ, phế toàn bộ tu vi, thật sự là khiến người ta bất ngờ!
Hoàng Hữu Tiên cười lạnh nói.
- Sư tôn, hắn cố ý muốn giết Vương Khả?
Giới Sắc trợn mắt muốn lên trước.
- Giới Sắc! Dừng tay!
Bất Giới Hòa Thượng lập tức ngăn cản đồ đệ.
- A di đà phật, có nhân tất có quả, ngươi sẽ gặp báo ứng, Hoàng Hữu Tiên, ngươi tự giải quyết cho tốt đi!
Bất Giới Hòa Thượng thở dài.
- Sư tôn, Vương Khả bị bắt đi rồi!
Giới Sắc lo lắng nói.
- Không nên đuổi, Vương Khả có tạo hóa của bản thân!
Bất Giới Hòa Thượng nói.
- Tạo hóa gì?
Giới Sắc khó hiểu nói.
- Ta không biết nữa!
Bất Giới Hòa Thượng lắc đầu.
- Ngươi không biết? Sư tôn, vì sao không cho ta đuổi?
Giới Sắc buồn bực nói.
- Ngươi đuổi theo có tác dụng gì? Long Cốt đã là Nguyên Thần cảnh, ngươi đi cũng không có tác dụng, ngươi chỉ là một bảo vệ mà thôi, làm tốt việc nằm trong phận sự đi! Không bằng giúp Vương Khả trông coi cái vương triều Đại Chu này, đại biểu tỷ của Vương Khả vừa mới lên ngôi làm vua, đừng để có người ám sát!
Bất Giới Hòa Thượng trầm giọng nói.
- Ồ!
Giới Sắc buồn bực gật đầu một cái.
Đồng thời phòng bị nhìn về phía đám người Hoàng Hữu Tiên. Tránh cho đại biểu tỷ của Vương Khả gặp nạn!
- Ha ha, ngươi cảm thấy ta sẽ xuất thủ với một phàm nhân ư, ngươi cũng quá coi thường ta rồi, hừ!
Hoàng Hữu Tiên hừ lạnh một tiếng.
Hoàng Hữu Tiên quay đầu nhìn về phía bốn tên đệ tử.
- Bốn người các ngươi đều không đối phó được Vương Khả sao?
Hoàng Hữu Tiên trợn mắt nói.
- Chúng ta... !
Bốn người lộ vẻ đắng chát.
- Sư tôn, nếu như ngươi ngăn chặn Long Cốt thêm một lúc, nói không chừng đệ tử có thể thành công!
Điền Chân cười khổ nói.
Hoàng Hữu Tiên ngửi mùi thịt thơm trên người Điền Chân, lộ vẻ không tin! Ta mà kéo dài thêm một lúc, ngươi sẽ bị nướng chín?
- Sư tôn, tên Long Cốt kia lợi hại như vậy sao? Ngay cả ngài cũng... ?
Tử Trọng Sơn nhíu mày kinh ngạc nói.
- Long Cốt không phải là đối thủ của ta, vừa rồi đã bị ta đánh trọng thương, nhưng hắn triệu hoán ra nguyên thần của mình! Con Hoàng Kim Cốt Long vừa nãy là thứ mà năm đó Long Hoàng vận dụng rất nhiều pháp bảo, giúp hắn ngưng tụ ra, Hoàng Kim Cốt Long rất lợi hại, ngay cả ta cũng không đỡ nổi!
Hoàng Hữu Tiên tỏ vẻ khó coi nói.
- Nguyên thần?
Đám người kinh ngạc.
- Thế nhưng, cũng không cần quá lo lắng, vừa rồi Vương Khả chửi rủa Long Cốt như vậy, lấy lòng dạ hẹp hòi của hắn, khẳng định Vương Khả chết chắc! Hơn nữa tâm lý Long Cốt biến thái, khẳng định sẽ tra tấn Vương Khả một phen! Cho nên, vừa rồi Long Cốt bắt Vương Khả đi, ta mới không có đi ngăn cản! Đúng rồi, Trương Ly Nhi đâu?
Hoàng Hữu Tiên hiếu kỳ nói.
- Bị, bị Long Cốt bắt đi rồi!
Điền Chân trả lời.
- Ngươi bị cháy khét, nên đầu cũng cháy rồi sao? Cho rằng mắt ta mù ư? Làm gì có Trương Ly Nhi? Long Cốt bắt Trương Ly Nhi lúc nào?
Hoàng Hữu Tiên trợn mắt nói.
- Trương Ly Nhi biến thành một bộ lông thú, choàng ở trên người Vương Khả đấy, sư tôn không thấy sao?
Điền Chân tỏ vẻ cổ quái nói.
Hoàng Hữu Tiên:
-...
Trở thành một bộ lông thú? Ngươi có bị bệnh không! Người còn có thể trở thành một bộ lông thú à?
- Là thật, sư tôn, cái áo khoác lông chim màu hồng, vừa rồi Vương Khả khoác trên người kia chính là Trương Ly Nhi biến thành!
Hắc trưởng lão nói ra.
- Đệ tử cũng có thể làm chứng!
Bạch trưởng lão cũng mở miệng nói.
Hoàng Hữu Tiên:
-...
- Sư tôn, người còn có thể trở thành lông thú sao?
Tử Trọng Sơn cũng lộ vẻ kinh ngạc.
- Lông thú? Lông thú cái gì? Các ngươi nói mê sảng cái gì vậy! Đó là, đó là thần công của Trương Ly Nhi? Dao Trì Thần Công? Anh Hỏa sinh, vũ hóa thành Phượng Hoàng?
Hoàng Hữu Tiên sợ hãi kêu lên.
- Hả?
Đám người khó hiểu nói.
- Đám ngu xuẩn các ngươi, tại sao Trương Ly Nhi bị bắt đi, đến giờ mới nói?
Hoàng Hữu Tiên trợn mắt tức giận nói.
- Chúng ta, ta cho rằng sư tôn cũng biết!
Điền Chân cười khổ nói.
Hoàng Hữu Tiên:
-...
...
Mặc dù Vương Khả không có mời chính ma lưỡng đạo tới tham gia lễ đăng cơ của đại biểu tỷ và đại hội siêu độ Thiên Địa Vô Cực, nhưng vẫn có rất nhiều đệ tử chính ma lưỡng đạo tiến về Chu Kinh như cũ.
Trong khoảng thời gian ngắn, đại chiến Chu Kinh nhanh chóng truyền khắp nơi Thập Vạn Đại Sơn.