Bất Diệt Thần Vương

Chương 697: Ngươi Không Có Lương Tâm




Chu Hồng Y đỏ mắt nhìn chằm chằm vào Vương Khả.

- Chu đường chủ, thời gian cấp bách, cấp bách lắm rồi, dâm tặc Điền Chân sắp hạ độc thủ với Tử Bất Phàm, ngươi biết đấy, mặc dù nhiều khi Tử Bất Phàm đối nghịch với ngươi, nhưng trái tim nàng đều ở trên người ngươi, những năm này nàng không có tìm người đàn ông khác, chẳng phải là đang chờ ngươi sao? Chính vì không tìm người đàn ông khác, nên hiện tại nàng mới không được bảo vệ, lúc nào cũng có thể bị tên dâm tặc Điền Chân kia vũ nhục! Chu Hồng Y, ngươi còn là đàn ông không? Nếu Tử Bất Phàm có chuyện bất trắc, ngươi sẽ là người chịu trách nhiệm lớn nhất! Chu Hồng Y!

Vương Khả lo lắng thúc hối.

Chu Hồng Y bóp chặt nắm đấm:

- Nếu ngươi dám gạt ta, ta sẽ giết chết ngươi!

- Ta lừa ngươi làm cái gì? Lần trước Điền Chân thật sự bị hạ xuân dược!

Vương Khả lập tức khẳng định mình không lừa dối một lần nữa.

- Hừ, được, ta sẽ tin ngươi một lần, ngươi theo ta cùng đi tìm Tử Bất Phàm! Ngươi mà dám gạt ta, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!

Chu Hồng Y siết quả đấm, nói.

Vương Khả:

-...

Mẹ nó, ngươi còn mang ta đi chung sao? Vậy làm sao ta chạy trốn?

Thế nhưng, lúc này tuyệt đối không thể sợ!

- Đi thì đi! Nhanh lên, sắp không kịp nữa rồi!

Vương Khả thúc giục nói.

- Bành!

Chu Hồng Y thu hồi kết giới.

Trương Chính Đạo và một đám đệ tử ma đạo cùng nhìn sang, giống như đang chờ đợi kết quả cuối cùng.

- Chư vị huynh đệ Ma Giáo, các ngươi cứ mai phục cho tốt, ta và Chu đường chủ phải rời đi một lát! Chờ tin tức của chúng ta!

Vương Khả lập tức giành nói.

Vương Khả vừa mở miệng, chúng đệ tử Ma Giáo lập tức yên lòng. Quả nhiên Vương huynh đệ không có vấn đề.

Chỉ có Trương Chính Đạo là tỏ vẻ cổ quái nhìn Vương Khả, làm sao ngươi lừa gạt được Chu Hồng Y vậy? Vì sao vừa rồi Chu Hồng Y còn muốn bắt ngươi, bây giờ lại không để ý bắt ngươi nữa?

- Các ngươi chú ý tên Trương Chính Đạo này, không cho phép hắn chạy! Chờ chúng ta trở về!

Chu Hồng Y trầm giọng nói.

- Vâng!

Một đám đệ tử Ma Giáo ứng tiếng nói.

- A? Vì sao? Chuyện đâu có liên quan tới ta!

Trương Chính Đạo sợ hãi kêu lên.

Chu Hồng Y không để ý tới Trương Chính Đạo, nắm lấy Vương Khả lập tức xông vào sương mù.

- Vương Khả, ngươi dám gạt ta, ta không những không buông tha ngươi, mà ta cũng sẽ khiến cho tên bằng hữu Trương Chính Đạo kia của ngươi sống không bằng chết!

Chu Hồng Y lạnh giọng nói.

Vương Khả tỏ vẻ cổ quái liếc nhìn Chu Hồng Y, ngươi thế mà dùng Trương Chính Đạo uy hiếp ta? Có phải đầu ngươi bị ta nói thành hồ đồ rồi hay không?

Chu Hồng Y mang theo Vương Khả nhảy một hồi ở trong sương mù dày đặc!

- Ta đã đưa ngươi đưa đến gần khu phía đông Thiên Lang Tông, hiện tại đi bên nào?

Chu Hồng Y nhìn Vương Khả.

Vương Khả:

-...

Nếu ta biết đường, ta còn đụng trúng họng súng của ngươi sao?

- Ta đang hỏi ngươi đấy, Tử Bất Phàm ở hướng nào?

Chu Hồng Y trợn mắt nói.

- Ta, ta cũng không biết!

Vương Khả cười khổ nói.

Chu Hồng Y:

-...

Ngươi cũng không biết? Vậy tìm như thế nào? Ngươi đang đùa giỡn ta sao?

- Ta không quá quen thuộc địa hình Thiên Lang Tông!

Vương Khả tỏ vẻ cổ quái nói.

Chu Hồng Y:

-...

Sự nhẫn nại của ta có hạn, mặt mũi Chu Hồng Y tràn đầy sát khí nhìn về phía Vương Khả.

- Nếu không, chúng ta kêu lên, nói không chừng Tử Bất Phàm có thể nghe thấy chúng ta kêu đấy?

Vương Khả mong đợi hỏi.

Chu Hồng Y sầm mặt lại nhìn về phía Vương Khả, ngươi muốn hô lên tìm Tử Bất Phàm? Vậy chúng ta đi cứu Tử Bất Phàm làm gì?

Tử Bất Phàm có thể bị gọi qua sao? Ngộ nhỡ thật sự gọi qua, nàng hỏi ngươi đang làm gì, ngươi nói thế nào?

- Chu đường chủ, đừng có gấp, ngươi đừng vội, ngươi không tiện hô, thì để ta tới hô, được không? Chúng ta đều là tới cứu Tử Bất Phàm, dù sao cũng nên kiên nhẫn một chút?

Vương Khả khuyên Chu Hồng Y.

Kiên nhẫn cái rắm, hiện tại Chu Hồng Y rất muốn đánh chết Vương Khả, mẹ kiếp, không phải ngươi khoác lác nằm rõ Thiên Lang Tông sao? Ngay cả địa hình Thiên Lang Tông cũng không nhận ra? Ngươi nằm vùng cái búa gì!

Cứ như vậy, mặt mũi Chu Hồng Y tràn đầy sát khí nhìn Vương Khả, chờ Vương Khả 'gọi người' !

Việc đã đến nước này thì còn có thể làm gì? Bản thân thổi phồng lên, cho dù ngậm nước mắt cũng phải tiếp tục!

- Này, Tử Bất Phàm, Điền Chân, các ngươi ở đâu vậy, mau tới đây đi!

Bỗng nhiên Vương Khả kéo căng cuống họng hô lên.

Thanh âm to rõ, cho dù trên bầu trời có âm thanh sấm sét do Ma Tôn độ kiếp, thì nó cũng truyền khắp mấy cái sơn cốc.

Chu Hồng Y ở bên cạnh sầm mặt đen lại, nhìn về phía Vương Khả, mẹ nó, ngươi thật sự hô sao?

- Tử Bất Phàm, mau tới đây, cẩn thận con rùa Điền Chân, Điền Chân... !

Vương Khả kéo căng cuống họng tiếp tục hô.

Chu Hồng Y không nhìn nổi, mẹ nó, thật mất thể diện. Chu Hồng Y không tự chủ, thối lui ra một khoảng cách, tách biệt với Vương Khả.

Vương Khả quan sát, hả, Chu Hồng Y đi ra? Quá tốt rồi, có phải ta tiếp tục hô thì hắn sẽ đi xa một chút hay không? Sau đó ta sẽ có thể chạy trốn?

- Điền Chân! Ta ở chỗ này! Mau tới đây!

Vương Khả tiếp tục hô hào.

Hô một hồi.

- Bành!

Đột nhiên có một bóng người từ nơi xa nhảy tới.

Chu Hồng Y ở bên trong sương mù, cách đó không xa biến sắc, gặp quỷ rồi, thật sự bị ngươi gọi tới?

Vương Khả cũng giương mắt nhìn người chợt đến này:

- Điền Chân? Sao ngươi lại tới đây?

Ta chỉ tùy tiện hô mấy câu, tại sao ngươi lại đến?

Điền Chân cũng làm ra vẻ cổ quái nhìn về phía Vương Khả, sương mù nổi lên bốn phía, chính mình cũng không hiểu tại sao lại lạc đường, nhưng mà ai biết, bỗng nhiên có người gọi tên mình, mình vừa chạy đến, thì hoá ra lại là Vương Khả?

- Ta sao lại tới đây? Không phải ngươi gọi ta sao? Vương Khả, ngươi gọi ta làm gì?

Điền Chân tỏ vẻ nghi ngờ nhìn xung quanh.

Bốn phía dày đặc sương mù, hơn nữa Chu Hồng Y đã rời khỏi một khoảng cách, thần thức không cách nào quét, tự nhiên hắn không nhìn thấy Chu Hồng Y.

- À, ta gọi ngươi... !

Vương Khả tỏ vẻ cổ quái, nhất thời không biết giải thích như nào.