Bất Diệt Thần Vương

Chương 695: Dâm Tặc Điền Chân




Vương Khả đã phân rõ chiến tuyến, tại sao các ngươi còn tin hắn như vậy?

- Vương huynh đệ, ta đã biết hết kế hoạch của các ngươi rồi!

- Không sai, dựa vào dấu vết trong lời nói Chu đường chủ để lại, chúng ta đã phân tích ra toàn bộ!

- Vương huynh đệ, ngươi thật vất vả, gặp nguy như thế nhưng ngươi vẫn dứt khoát liều chết trà trộn vào Thiên Lang Tông, ngươi là anh hùng của Ma Giáo ta!

- Khó trách Ma Tôn phong ngươi làm đường chủ, chỉ có ngươi mới có đại khí phách như thế!

Một đám đệ tử Ma Giáo không ngừng than thở với Vương Khả.

Vương Khả giương mắt nhìn mọi người, mặc dù không biết mọi người đang nói cái gì, nhưng vẫn biết liều mạng gật đầu, chỉ có ngần ấy manh mối, Vương Khả đã hiểu rõ tình huống.

Mẹ nó, các ngươi cho rằng ta về Thiên Lang Tông là để nằm vùng sao?

- Các ngươi là người của Chu Hồng Y? Tại sao các ngươi lại ở nơi này? Chu Hồng Y đâu?

Vương Khả hiếu kỳ nói.

- Ai, nói đến chính là, chúng ta vừa vào Thiên Lang Tông, xung quanh liền nổi lên sương mù, chúng ta căn bản không tìm thấy phương hướng! Chu đường chủ quan sát, biết rõ không thích hợp, hắn nói, đệ tử Thiên Lang Tông quen thuộc hình, nếu như mọi người phân tán ra, nhất định sẽ bị tiêu diệt từng bộ phận! Tổn thất nặng nề!

Một vị đà chủ nói.

- Hả? Chu Hồng Y suy nghĩ thật cẩn thận!

Vương Khả cảm thán nói.

Trương Chính Đạo ở một bên tối sầm mặt lại, nhìn về phía Vương Khả, ngươi thật là biết nói, con mẹ nó chính ngươi cũng lạc đường! Ngươi đang tán thưởng Chu Hồng Y, hay là tán dương bản thân vậy?

- Cho nên, Chu đường chủ bảo chúng ta hợp binh ở một chỗ, không được phân tán, nhưng bốn phía đều không rõ phương hướng, Chu đường chủ nói, so với việc chạy lung tung khắp nơi, không bằng đợi ở một chỗ, Chu đường chủ bảo chúng ta thủ ở chỗ này, một mình hắn đi tìm phương hướng, rất nhanh sẽ trở lại!

Một vị đà chủ giải thích.

- Không phải Chu Hồng Y là Nguyên Anh cảnh, có thần thức rồi ư? Sương mù cản trở tầm nhìn, vì sao hắn không dùng thần thức quét một chút?

Vương Khả hiếu kỳ nói.

- Trên trời có lôi bạo tàn phá bừa bãi, nên không thể dùng thần thức được!

Trương Chính Đạo ở bên cạnh nói.

- Thần thức còn phải xem thời tiết để dùng sao?

Vương Khả kinh ngạc nói.

- Chờ ngươi có được thần thức, ngươi sẽ biết, trong một số hoàn cảnh đặc biệt, không dùng được thần thức, thậm chí có thể dẫn lửa thiêu thân! Ở chỗ này Chu Hồng Y không tiện dùng thần thức, nói không chừng có thể dẫn một đạo thiên lôi xuống đánh bản thân! Cho nên, lúc này, mọi người mới không sử dụng thần thức!

Trương Chính Đạo giải thích nói.

Vương Khả:

-...

- Vương huynh đệ, ngươi về dẫn đường cho chúng ta sao?

Một vị đà chủ hỏi.

Con ngươi Vương Khả đảo một vòng. Dẫn đường? Dẫn đường cái rắm ấy! Ta bị lạc đường mới tới nơi này!

- Các ngươi nói không sai, ta tới để dẫn đường!

Vương Khả hít sâu một cái nói.

- Hả?

Ánh mắt tử Ma Giáo sáng lên.

- Giờ phút này đệ tử chính đạo đang mai phục ở một chỗ, chờ các ngươi mắc câu! Đến lúc đó một mẻ hốt gọn bọn ngươi!

Vương Khả trầm giọng nói.

- Cái gì?

Chúng đệ tử Ma Giáo biến sắc.

- Vương huynh đệ, bọn họ đang mai phục chúng ta? Đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công sao?

Một vị đà chủ trợn mắt nói.

Trương Chính Đạo ở bên cạnh cũng lộ ra vẻ mờ mịt, Vương Khả, tại sao ngươi lại nói ra sự thật?

- Thế nhưng các ngươi yên tâm, tất cả đều đang trong lòng bàn tay của ta! Ta cảm thấy, so với việc để bọn hắn đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công, mai phục chúng ta, không bằng chúng ta cũng mai phục, chờ bọn hắn mắc câu!

Vương Khả trịnh trọng nói.

- Chúng ta mai phục bọn họ?

Ánh mắt chúng đệ tử Ma Giáo sáng lên.

- Không sai, ta cũng không hy vọng huynh đệ Ma Giáo có thương vong, cho nên, ta hi vọng các ngươi có thể đánh bọn họ trở tay không kịp, hi vọng các ngươi có thể đợi ở chỗ này, chờ chúng mệt mỏi thì bất ngờ tấn công!

Vương Khả trịnh trọng nói.

Ánh mắt chúng đệ tử Ma Giáo sáng lên.

- Lúc nào Vương huynh đệ cũng cân nhắc vì Ma Giáo ta, thực sự là may mắn của chúng ta mà!

Một tên đệ tử Ma Giáo hưng phấn nói.

- Thế nhưng, làm sao dẫn bọn họ tới đây?

Một vị đà chủ cau mày nói.

- Yên tâm, ta đi dẫn bọn họ đến!

Vương Khả vỗ ngực một cái nói.

- Vương huynh đệ muốn đặt mình vào nguy hiểm?

Chúng đà chủ biến sắc nói.

- Đây cũng không phải lần đầu, chư vị cứ tin tưởng ta! Vừa rồi ta tách khỏi bọn họ, chính là vì móc nối với các ngươi, hiện tại, ta biết các ngươi ở nơi này, vậy liền dễ dàng rồi, các vị, các vị cứ mai phục ở chỗ này, nhớ cho kĩ, địch không động, ta không động! Chúng ta không thể để đánh mất ưu thế được!

Vương Khả trịnh trọng khuyên nhủ.

- Vương huynh đệ yên tâm, chúng ta nghe ngươi!

Chúng đà chủ lập tức ứng tiếng trả lời.

Trương Chính Đạo ở một bên lộ ra vẻ cổ quái nhìn Vương Khả, địch không động, ta không động? Mẹ nó, đệ tử chính đạo bất động, đệ tử Ma Giáo cũng bất động? Hai phe đều đang ôm cây đợi thỏ? Vậy ai làm con thỏ đụng cây đây?

Quả nhiên, mục đích của Vương Khả chỉ là vì kiếm tiền! Như này sẽ không phải đánh? Không phải chết người, vậy không phải là không cần để ý tiền bồi thường bảo hiểm sao?

Ngay cả khi chính ma giao chiến, hai quân đối chọi, ngươi cũng có thể kiếm bộn tiền? Tại sao ngươi lại không biết xấu hổ như vậy chứ?

- Các vị chờ tin tức tốt của ta!

Vương Khả nhìn về phía một đám đệ tử Ma Giáo thi lễ.

- Được!

Một đám đệ tử Ma Giáo ứng tiếng trả lời.

Trương Chính Đạo rụt đầu lại, muốn đi theo Vương Khả vụng trộm rời đi. Trong lòng không ngừng choáng váng, khó trách Vương Khả không nguyện chờ đợi ở nơi đó, khó trách Vương Khả muốn một mình chạy trốn, đây không phải là tìm đường chết! Mà là đã tính trước! Coi như đụng phải đệ tử Ma Giáo, thì cũng chẳng có chuyện gì, đây là tìm đường chết sao?

Mẹ nó, đây mới thực là chạy trốn!

Đúng ở thời điểm Trương Chính Đạo cảm thấy may mắn khi chạy trốn cùng Vương Khả.

- Bành!

Bỗng nhiên có một người từ đằng xa nhảy tới.

- Đường chủ!

Chúng đệ tử Ma Giáo lập tức vui vẻ.

- Chu Hồng Y?

Vương Khả kinh ngạc nói.