Trương Chính Đạo giúp đỡ phân tích.
- Con mẹ nó, mới có hai ngày tốt lành, đã xảy ra này? Nếu ta dứt khoát lựa chọn chiến đội, vậy chẳng phải công ty Thần Vương ta sẽ tổn thất nặng nề sao!
Vương Khả buồn bực nói.
Trương Chính Đạo trừng to mắt:
- Đến lúc này rồi mà ngươi vẫn còn tâm tư nhớ thương cái công ty rách nát kia sao?
Vương Khả trợn mắt nhìn Trương Chính Đạo:
- Cái gì mà công ty rách nát? Sớm muộn gì cũng có một ngày, công ty của ta sẽ thành thiên hạ đệ nhất công ty, khóa đào tạo lần trước ngươi ném đi rồi à? Cầm tiền lương của công ty, còn nói xấu công ty? Ngươi đừng cầm tiền thưởng tháng này nữa!
Trương Chính Đạo:
-...
- Vấn đề là, bây giờ ngươi làm sao? Dù gì ngươi cũng là điện chủ Thiên Lang Tông, cho dù là phó điện chủ thì cũng coi như là điện chủ, nếu ngươi không đứng ở bên phía Thiên Lang Tông, thì không thể nào nói nổi!
Trương Chính Đạo khuyên nhủ.
Mặt Vương Khả đen lại:
- Con mẹ nó hiện tại ta cũng là đường chủ Ma Giáo này! Dưới một người trên vạn người! Ngươi nói chức quan với ta, có tác dụng gì?
Trương Chính Đạo:
-...
Ai có thể nghĩ tới, tên đại lừa dối như ngươi, lại có thể lừa được cả chức vị đường chủ Ma Giáo, tên Ma Tôn kia bị tâm thần sao, thế mà để ngươi làm đường chủ?
- Không có biện pháp vẹn toàn đôi bên! Chỉ có thể chọn một!
Trương Chính Đạo trịnh trọng nói.
- Nếu không, ta chạy trốn?
Vương Khả nhìn về phía Trương Chính Đạo.
- Chạy trốn? Chạy trốn như thế nào?
Trương Chính Đạo sững sờ.
- Chúng ta ra ngoài Thập Vạn Đại Sơn, đi du lịch một chuyến, du lịch trở về, bọn họ cũng đã kết thúc rồi! Ta vẫn ngồi trên ghế đường chủ, điện chủ của ta?
Vương Khả phân tích nói.
- Ta dám cam đoan, ngươi du lịch trở về, công ty Thần Vương bị san thành bình địa, khẳng định đại biểu ca và đại biểu tỷ của ngươi cũng không còn trên nhân thế, ngươi cũng trở thành kẻ địch của chính ma lưỡng đạo!
Trương Chính Đạo nói.
Vương Khả:
-...
- Ngươi nói, tại sao Ma Tôn lại muốn san bằng Thiên Lang Tông? Hắn dẫn đầu Ma Giáo san bằng Độ Huyết Tự, Kim Ô Tông không tốt sao? Tại sao cứ muốn san bằng Thiên Lang Tông, làm ta thật lúng túng?
Vương Khả buồn bực nói.
- Ngươi nghĩ thì hay rồi?
Trương Chính Đạo lo lắng nói.
Vương Khả trầm ngâm một hồi, thở dài:
- Thôi, thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về Thiên Lang Tông thôi!
- Ngươi lựa chọn Thiên Lang Tông?
Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.
- Nói nhảm, ta là phó điện chủ Thiên Lang Tông, ta không về Thiên Lang Tông thì đi đâu?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Đây chính là Ma Tôn đấy, người đứng đầu Thập Vạn Đại Sơn! Hắn mạnh mẽ vượt qua dự tính của tất cả mọi người, ngươi lựa chọn đứng ở phía đối lập Ma Tôn sao? Không phải ngươi nhát gan sợ chết, chỉ biết hướng lợi tránh hại sao?
Trương Chính Đạo hơi kinh ngạc nói.
- Lão tử có sợ chết, cũng là đệ tử chính đạo! Dù sao Long Ngọc cũng đã rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn, ta còn chưa đến mức ngu ngơ không rõ, đường chủ Ma Giáo thì thế nào? Gia sư đối xử tốt với ta, lúc này ta không thể để sư tôn thất vọng được?
Vương Khả trầm giọng nói.
Lựa chọn đội chỉ là một cái thái độ, ta đứng ở bên chính đạo, đến lúc đó nhìn thấy Ma Tôn đến, ta sẽ không chạy trốn, sư tôn sắp đột phá rồi, cùng lắm thì, ta theo sư tôn rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn, còn không phải là tiếp tục ăn sung mặc sướng sao?
- Tốt!
Đột nhiên một thanh âm từ nơi xa truyền đến.
Chỉ thấy, Cung Vi và Mộ Dung Lục Quang đã trở về.
- Cung Vi, Mộ Dung Lục Quang, các ngươi trở về lúc nào vậy? Thế mà nghe trộm ta nói chuyện?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Vương Khả, ngươi khiến ta rửa mắt mà nhìn!
Mộ Dung Lục Quang phức tạp nói.
- Hả? Đại sư huynh, sau khi ngươi rửa mắt nhìn, có phải sẽ cho ta chỗ tốt gì hay không?
Ánh mắt Vương Khả sáng lên, nói.
Mộ Dung Lục Quang:
-...
Mẹ nó, coi như ta chưa nói.
- Cung điện chủ, ngươi nói thế nào?
Vương Khả nhìn về phía Cung Vi.
Vẻ mặt Cung Vi trở nên phức tạp:
- Thiên Lang Tông có Trần Thiên Nguyên là được rồi, ta có trở về hay không không quan trọng!
- Thế nhưng, Cung điện chủ, ta nhớ đã nói với ngươi, gia sư bế tử quan! Tu vi không đột phá, sẽ không xuất quan, cũng không ai biết rõ hắn đang ở đâu, cũng vô pháp thông báo hắn, chẳng lẽ ngươi trơ mắt nhìn Thiên Lang Tông bị san bằng sao?
Vương Khả hỏi.
Sắc mặt Cung Vi trở nên khó coi.
- Cung điện chủ, Thiên Lang Tông nguy cơ sớm tối, xin Cung điện chủ trở về Thiên Lang Tông chủ trì đại cuộc!
Mộ Dung Lục Quang trịnh trọng cúi đầu nói.
- Cung điện chủ, ngươi sẽ không trông cậy vào Mạc Tam Sơn chủ trì đại cuộc chứ?
Vương Khả trợn mắt nhìn Cung Vi.
Trong mắt Cung Vi hiện lên vẻ phức tạp, thở dài:
- Được! Vậy thì trở về một lần!
- Cung điện chủ rộng lượng!
Vương Khả lập tức cười nói.
- Thế nhưng, Cung điện chủ, dựa vào chúng ta, có thể đỡ nổi lần hành động toàn lực này của Ma Giáo sao? Ma Tôn đã ban bố 'lệnh triệu tập Ma Giáo', tất cả đệ tử Ma Giáo, sắp tề tụ bên ngoài Thiên Lang Tông rồi!
Mộ Dung Lục Quang nhíu mày hỏi.
- Lệnh triệu tập Ma Giáo? Vậy ta cũng phát động một cái lệnh triệu tập chính đạo! Mời đệ tử các tiên môn chính đạo trong Thập Vạn Đại Sơn, đến đây trợ chiến!
Cung Vi trầm giọng nói.
- Lệnh triệu tập chính đạo? Đây là muốn leo thang trở thành đại chiến chính ma sao?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Nếu không phải làm sao?
Cung Vi trầm giọng nói.
Vương Khả gật đầu một cái, quay đầu nhìn về phía Bất Giới Hoà Thượng nghe trộm ở góc tường cách đó không xa.
- Bất Giới Hoà Thượng, chính ma Thập Vạn Đại Sơn sắp quyết chiến, ngài thân là cự phách chính đạo, có phải cũng nên đi với chúng ta hay không?
Vương Khả tiến lên khuyên nhủ.
Mặt Bất Giới Hoà Thượng đen lại:
- Bần tăng bị phế tu vi, ngươi bảo ta đi làm gì?
- Ngươi có thể triệu hoán Áo Đặc..., không, triệu hoán cự phật! Đến đi, Thiên Lang Tông ta rất chào đón loại cự phách chính đạo như ngươi!
Vương Khả cũng khuyên nhủ.
Bất Giới Hoà Thượng sầm mặt lại:
- Không phải ngươi cũng thấy thạch phật vỡ nát rồi sao! Ta còn triệu hoán cái rắm à!
- Vậy bây giờ ngươi đã là một phế nhân?
Vương Khả sững sờ.
Bất Giới Hoà Thượng:
- Cái gì mà phế nhân? Mẹ nó, ta chỉ không cách nào tham dự chiến đấu mà thôi!