- Ta thử một chút xem sao!
Long Ngọc cầm lấy Đại La Kim Bát.
- Làm nóng!
Long Ngọc mở miệng nói.
- Oanh!
Chỉ thấy, bỗng nhiên bên trong Đại La Kim Bát toát ra vô số hỏa diễm, đang điên cuồng đốt cháy Xà Vương.
- A, đại hỏa ở đâu ra, cứu mạng, cứu mạng!
Xà Vương lập tức đau khổ, du động ở trong Đại La Kim Bát.
Thế nhưng, khắp nơi bên trong Đại La Kim Bát đều là lửa, đốt cho Xà Vương không có chỗ để trốn, trong lúc nhất thời kêu rên liên hồi.
Ở bên ngoài, đám người Vương Khả cùng trợn mắt nhìn về phía Long Ngọc.
- Ngôn xuất pháp tùy sao? Chỉ cần nói, là cái Đại La Kim Bát này sẽ nghe lời? Chẳng lẽ, thật là giống đực?
Cung Vi kinh ngạc nói.
- Hệ thống phân biệt giọng nói, dùng giọng nói tự động làm nóng? Long Ngọc, làm sao ngươi làm được?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Chỉ cần nói là được!
Long Ngọc trả lời.
- Tắt lửa!
Vương Khả nhìn về phía Đại La Kim Bát hô.
Thế nhưng, Đại La Kim Bát căn bản không để ý tới Vương Khả.
- Tắt lửa!
Long Ngọc mở miệng nói.
- Ông!
Trong nháy mắt hỏa diễm bên trong Đại La Kim Bát dập tắt.
Đám người trợn mắt nhìn về phía Long Ngọc lần thứ hai. Cái Đại La Kim Bát này là luyện chế riêng cho ngươi hay sao?
- A di đà phật, Giới Sắc là chủ nhân Đại La Kim Bát, muốn điều khiển Đại La Kim Bát, cũng phải đọc chú ngữ, vì sao vào trong tay ngươi, lại cái gì cũng không cần làm? Chẳng lẽ Đại La Kim Bát, thật sự phân chia đực cái?
Bất Giới Hoà Thượng có chút hoài nghi nhân sinh, nhìn Đại La Kim Bát trước mặt.
- Tốt rồi, đừng xoắn xuýt chuyện này nữa, nên cân nhắc, làm sao nấu canh!
Vương Khả ở một bên nói.
Vương Khả còn chưa nói xong, Xà Vương nằm ở trong Đại La Kim Bát lập tức kinh hoảng.
- Đừng, đừng ăn ta, Vương Khả, ta tới báo tin, ta tới báo tin mà!
Xà Vương lập tức hoảng sợ kêu.
- Báo tin?
Đám người nghi ngờ nhìn về phía Vương Khả.
- Đúng, trên đường ta tới, ăn mấy con chuột yêu, từ trong miệng một con chuột biết được, Thử Vương điên rồi, hiện tại hắn hạ lệnh nhóm thử yêu, triệu tập tất cả lão thử trong vương triều Đại Chu, chuẩn bị làm một trận tai họa chuột nhằm vào ngươi, muốn tiến công Chu Kinh, muốn đồ thành, giết người, muốn để bách tính đều hận ngươi!
Xà Vương lập tức kêu lên.
- Tai họa chuột?
Vương Khả sững sờ.
- Triệu tập lão thử phổ thông thì có lợi ích gì? Đệ tử tiên môn vừa diệt là một mảng lớn, ngươi coi đây là cái tình báo gì!
Trương Chính Đạo ở bên cạnh khinh thường nói.
- Không phải, lão thử sẽ đào hang, rồi từ lòng đất chui vào trong nhà mỗi một người dân, ai có thể phòng được?
Bất Giới Hoà Thượng nói.
- Không chỉ có thế, coi như thử triều không làm gì được Chu Kinh, hắn cũng có thể đi đến thành trì khác, đến lúc đó đồ thành, khó lòng phòng bị!
Cung Vi cau mày nói.
- Thử Vương không muốn sống nữa sao? Thử triều? Đồ thành? Nếu hắn dám làm như thế, hắn sẽ rơi vào sổ đen của tiên môn, sẽ bị các đại tiên môn liên thủ đuổi giết!
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Thử Vương có bị truy sát hay không ta không biết, ta chỉ biết, vì ngươi mà thử triều đồ thành, thì đệ tử Vương gia ngươi còn muốn tranh bá vương triều Đại Chu sao, chỉ sợ rất khó có lại lòng người!
Mộ Dung Lục Quang ở một bên cười lạnh, giễu cợt.
- Mẹ nó, tên Thử Vương này có bệnh à, lão cứ liều chết nhắm vào ta để làm gì?
Vương Khả tức giận nói.
- Ngươi nên nghĩ giải quyết như thế nào!
Mộ Dung Lục Quang cười lạnh nói.
Vẻ mặt Vương Khả trở nên khó coi.
Long Ngọc ở bên cạnh cau mày nói:
- Bắt giặc bắt vua trước, các ngươi đi giết Thử Vương, chẳng phải tất cả sẽ được giải quyết dễ dàng sao?
Mọi người nhìn về phía Long Ngọc, ngươi nói thật dễ dàng! Giết Thử Vương? Dễ dàng như vậy sao? Hắn trốn tránh không ra, làm sao giết?
- Long Ngọc, ngươi nói đúng, chúng ta tới dụ rắn ra khỏi hang, dụ Thử Vương ra! Rồi giết!
Ánh mắt Vương Khả lại sáng lên.
- Ngộ nhỡ Thử Vương không ra thì sao?
Cung Vi hỏi.
- Không ra?
Vương Khả khẽ nhíu mày.
- Không còn kịp nữa rồi, ta nghe nói, chỉ vài ngày sau, thử triều sẽ bắt đầu!
Xà Vương ở bên trong Đại La Kim Bát nói ra.
- Mấy ngày?
Sắc mặt mọi người trầm xuống.
Vương Khả nhìn Xà Vương, đột nhiên ánh mắt lại sáng lên:
- Xà Vương, ngươi có muốn ta thả ngươi hay không?
Xà Vương nghe xong, lập tức lộ ra vẻ mừng như điên, ta nói nhiều như vậy, không phải là chờ câu này của ngươi sao?
- Muốn, muốn!
Xà Vương lập tức vui mừng nói.
- Thả ngươi cũng không khó, ngươi phải giúp ta làm một chuyện!
Vương Khả nói.
- Ta?
Xà Vương khó hiểu nói.
- Ta thường nghe nói, rắn chuột cùng một ổ?
Vương Khả nhớ lại.
Sắc mặt Xà Vương cứng đờ:
- Rắn chuột là thiên địch! Không phải rắn chuột cùng một ổ!
- Như nhau như nhau, ý của ta là, ổ chuột cũng là ổ rắn, hang chuột cũng là hang rắn! Nơi lão thử đi qua, rắn cũng có thể đi qua!
Vương Khả nói.
- Vương Khả, ngươi có ý gì?
Trương Chính Đạo ở một bên hiếu kỳ hỏi.
- Không phải còn mấy ngày sao? Lão thử đào hang, không đồ sát được Chu Kinh, sẽ đi đồ sát thành trì khác? Phi! Vậy thì để bọn chúng có đi mà không có về! Đến bao nhiêu chuột, chúng ta giết bấy nhiêu!
Vương Khả trầm giọng nói.
- Thế nhưng, chuột chui vào lòng đất, làm sao giết?
Trương Chính Đạo khó hiểu nói.
- Chuyện này không phải có Xà Vương sao? Hắn cũng có thể đào hang động! Theo hang chuột đi ăn chuột, không được ư?
Vương Khả nói.
- Ta? Chỉ có một mình ta! Làm sao ăn hết?
Xà Vương tỏ vẻ cổ quái nói.
- Chỉ có một mình ngươi, không phải ngươi có vô số rắn con trên Chướng Hải sao?
Vương Khả nói ra.
- Hả?
Sắc mặt Xà Vương cứng đờ.
- Gọi tất cả rắn ở phía bắc Thần Long đảo tới đây! Mẹ nó, Thử Vương tạo ra một cái thử triều, thì chúng ta tạo ra một cái "Xà triều", rắn ăn chuột, thiên kinh địa nghĩa! Không phải là ăn ư? Không phải là đào hang ư? Ăn mãnh liệt vào cho ta!
Vương Khả dữ tợn nói.
- Chướng Hải? Chướng Hải cách nơi này quá xa, làm sao đám thuộc hạ của ta tới được?
Xà Vương mờ mịt nói.
- Chuyện này không phải có Đại La Kim Bát sao? Chúng ta lập tức theo ngươi tới Chướng Hải một chuyến, ngươi gọi toàn bộ rắn con của ngươi ra! Cùng nhau chui vào Đại La Kim Bát, đi tới đây!
Vương Khả nói.