Bất Diệt Thần Vương

Chương 668: Nấu Rắn Canh




Ngươi còn muốn ta đánh lén? Cũng may Cung điện chủ đã sớm cho ngươi một chút trừng trị nhỏ, nếu không, ta sẽ khiến ngươi hối hận vì sinh ra trên đời này!

Vương Khả buồn bực mắng.

Đây là thời khắc quan trọng, suýt chút nữa bản thân lại để tuột mất đơn, con mẹ nó, Xà Vương ngươi đến làm loạn cái gì? Ngươi không biết, hành vi vừa rồi của ngươi, so với đám người xem trực tiếp còn đáng giận hơn sao?

- Xà Vương? Đã lâu không gặp, có phải ân oán giữa ta và ngươi nên chấm dứt hay không?

Bỗng nhiên Mộ Dung Lục Quang cũng lạnh lùng nói.

Xà Vương quan sát Mộ Dung Lục Quang, lập tức nhận ra, đây chính là người lần trước đại chiến trên Chướng Hải, lúc ấy tu vi hắn và ta không khác nhau lắm. Nhưng bây giờ... ?

Xà Vương nhìn thấy quanh thân Mộ Dung Lục Quang có khí tức Nguyên Anh cảnh, sắc mặt lập tức cứng đờ, khí tức này, không kém gì ta.

Lại nhìn Cung Vi một chút, mẹ nó, suýt chút nữa một quyền đánh xuyên xương sọ ta, Nguyên Anh cảnh cao giai, trâu như vậy sao?

Tiếp tục nhìn kim vũ mao trong tay Vương Khả và Đại La Kim Bát vừa rồi đập lỗ mũi mình đau nhức?

- Vì sao? Vì sao mỗi lần gặp ngươi, đều bị xui xẻo? Vì sao?

Xà Vương tuyệt vọng nói.

Xà Vương cũng không biết một thân phận khác của Long Ngọc, bằng không giờ phút này đã sớm bị dọa ngã xuống.

- Ngươi còn có mặt mũi nói sao? Bảo ngươi đến Chu Kinh tụ hợp cùng ta, tại sao ngươi chậm trễ đến bây giờ mới đến? A? Có phải quên lời hứa với ta hay không? Là ai ở xà quật cứu ngươi một mạng? Là ai đưa Đan Anh Thử Vương cho ngươi ăn? Là ai từ trong tay Nhiếp Thanh Thanh cứu ngươi một lần? Ngươi báo đáp ta như vậy sao? Người ta nói rắn là động vật máu lạnh, quả nhiên ngươi cũng như thế! Ta mẹ nó cứu ngươi bao nhiêu lần? Bắt đầu từ Long Tiên trấn, cứu ngươi khỏi tay Ma Tôn, rồi lại cứu ngươi từ trong tay Sắc Dục Thiên, Liên Hoa Huyết Quật? Lão tử nợ ngươi à? Hừ, hết lần này đến lần khác không biết sống chết, hôm nay, ta sẽ hầm ngươi ăn!

Vương Khả trợn mắt, tức giận nói.

- Ngươi, ngươi dám!

Xà Vương trợn mắt tức giận nói.

- Có cái gì không dám? Hôm nay lão tử đã quyết tâm, ở đây có nhiều người như vậy, còn không trị được ngươi sao?

Vương Khả trợn mắt nói.

- Ta có thể lột da rắn, ta muốn ăn mật rắn!

Cung Vi lập tức nói.

- Ta muốn gan rắn!

Mộ Dung Lục Quang trầm giọng nói.

- Ta muốn nội đan, hoặc là Đan Anh của hắn!

Trương Chính Đạo vui vẻ nói.

- A di đà phật, bần tăng thích ăn thận rắn!

Bất Giới Hoà Thượng mở miệng nói.

- Hả?

Đám người nghi ngờ nhìn về phía Bất Giới Hoà Thượng.

Ngươi là một tên hòa thượng, ăn động vật, tại sao lại kỳ quái như thế?

Sắc mặt Xà Vương co quắp, đây là, đây là ta rơi vào động ma sao? Mẹ nó, toàn bộ thịt trên người ta, đã bị bọn họ chia xong rồi?

Xà Vương quay đầu, chạy trốn về phía xa.

- Mẹ ngươi chứ, bản Xà Vương không tiếp các ngươi!

Xà Vương hốt hoảng chạy.

- Oanh!

Đột nhiên một nắm đấm từ trên trời giáng xuống, lần thứ hai đánh cho đầu Xà Vương chui vào trong đất.

- Mẹ nó, ngươi còn muốn chạy? Ta vẫn chưa được ăn mật rắn đây này!

Cung Vi xoa nắm đấm hung ác nói.

Đầu Xà Vương choáng váng nặng nề, nội tâm sắp hỏng mất, mẹ nó, không phải ta đã đạt tới Đan Anh cảnh rồi sao? Tại sao so với trước đây còn thảm hơn? Vì sao? Ta thế nhưng là Đan Anh cảnh, là đại lão Đan Anh cảnh đấy!

- Người đâu, tìm một cái nồi lớn nhất đến đây, hôm nay, ta sẽ hầm con Xà Vương này, để cho tất cả mọi người cùng ăn một bữa canh thập toàn đại bổ!

Vương Khả hung ác nói.

- Vâng!

Đám thuộc hạ lập tức bận rộn đi tìm nồi lớn.

Lúc này, Xà Vương đang chóng mặt nghe được lời của Vương Khả, lập tức bị dọa cho giật này mình, lần này Vương Khả làm thật sao?

- Hình thể ta lớn, không có cái nồi nào lớn như vậy đâu, không hầm được!

Xà Vương khẩn trương nói.

- Vậy thì chặt nhỏ, tách ra hầm!

Cung Vi trợn mắt nói.

Xà Vương:

-...

Ngươi có cần ác như vậy không?

- Thế nhưng nói lại, rắn để nguyên con hầm mới ngon, chặt ra sẽ ảnh hưởng tới mùi vị!

Bất Giới Hoà Thượng nói.

- Đúng đúng, ảnh hưởng mùi vị!

Xà Vương lo lắng nói.

Thế nhưng, nói được một nửa, sắc mặt Xà Vương lại cứng đờ nhìn về phía Bất Giới Hoà Thượng, không phải ngươi là hòa thượng sao? Chủ đề máu tanh như vậy, ngươi cũng tham dự thảo luận được? Không phải hòa thượng ăn chay à?

- Vậy phải làm sao? Chế tạo một cái nồi lớn ở đây sao? Mộ Dung Lục Quang, ngươi đi làm một cái nồi lớn đi!

Cung Vi phân phó nói.

Mộ Dung Lục Quang:

-...

Mẹ nó, ngươi coi ta là thợ rèn à?

Xà Vương lại hoảng sợ nhìn về phía Cung Vi, hôm nay các ngươi quyết tâm muốn ăn ta sao?

- Thật ra, cũng không cần khó khăn như vậy, Đại La Kim Bát trong tay Vương Khả, có thể biến lớn, có thể hút Xà Vương vào bên trong, thậm chí không cần làm nóng, Đại La Kim Bát có thể tự động sinh ra lửa! Cho thêm nước là được, nó sẽ tự động đun sôi tất cả đồ bên trong!

Bất Giới Hoà Thượng nói.

Vương Khả nghe Bất Giới Hoà Thượng miêu tả, thì lộ ra vẻ kinh ngạc nhìn về phía Đại La Kim Bát:

- Đây là lò vi sóng, lò nướng, nồi cơm điện, nồi áp suất hợp lại làm một sao?

- Lão hòa thượng, ngươi muốn hại chết ta!

Xà Vương dữ tợn nhào về phía Bất Giới Hoà Thượng.

- Oanh!

Cung Vi lại đấm một cái, đánh cho đầu Xà Vương chui vào lòng đất, dạy nó làm rắn như thế nào.

- Nhưng mà, Bất Giới Hoà Thượng, cái lò vi sóng này, à không, cái Đại La Kim Bát này mở ra ở đâu? Làm sao chứa được Xà Vương?

Vương Khả hỏi Bất Giới Hoà Thượng.

- Bần tăng không biết, ngươi và phật hữu duyên, ngươi lại được Đại La Kim Bát công nhận, hẳn là ngươi nên biết mới đúng chứ!

Bất Giới Hoà Thượng mờ mịt nói.

- Ta không biết, ta chỉ biết dùng nó đập lỗ mũi người ta rồi thu lại, cái khác, cũng chỉ là đựng hạt dưa hoặc đậu phộng, ta không mở được, cái đồ chơi này, không tiếp nhận chân nguyên của ta!

Vương Khả nói.

Vừa nói Vương Khả vừa thao tác, đáng tiếc Đại La Kim Bát không để ý tới Vương Khả, càng hờ hững đối với trọc chân nguyên của hắn.

- Khả năng nó có chút ghét bỏ chân nguyên của ta, nếu không, Bất Giới Hoà Thượng, ngươi thử xem?