Tượng phật bằng đá lấp đầy hố lớn, nếu không phải còn lộ ra rất nhiều đá vụn, tất cả mọi người sẽ cho rằng đầu phật chưa từng di chuyển vậy.
- Bất Giới hòa thượng, thần thông này của ngươi thật lợi hại, ngươi có thể dạy ta không?
Vương Khả xúc động nói.
- Phụt!
Bất Giới hòa thượng bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, cả người đều ủ rũ.
Nhìn gương mặt bị hủy dung của Bất Giới hòa thượng tát nhợt, Vương Khả đơ mặt:
- Hay là thôi đi! Ta không học nữa!
- Vương Khả, ngươi phát tài rồi! Ngay cả Đại La Kim Bát cũng mò được vào tay?
Bỗng nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên.
Đám người quay đầu nhìn, thấy Trương Chính Đạo đã trở về, Trương Chính Đạo với vẻ mặt đố kị nhìn chằm chằm vào Đại La Kim Bát trong tay Vương Khả, hận không thể cướp lấy.
- Các ngươi không chạy à?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Ra ngoài rồi, con cháu Vương gia của ngươi đào đường hầm chạy hết, ai biết ngươi ở đây lại an toàn như thế! Ta lại trở về! Cái này, Đại La Kim Bát, có thể cho ta mượn xem thử được không?
Trương Chính Đạo lập tức cười nói.
Vương Khả đen mặt:
- Ngươi nằm mơ đi! Đây là bảo bối mà lão tử phục vụ quên mình đổi lấy, ngươi cũng muốn chia một chén súp à? Lăn!
Cách đó không xa, Cung Vi, Mộ Dung Lục Quang và cả Bất Giới hòa thượng vừa nôn ra máu cũng kinh ngạc nhìn về phía Vương Khả. Đại La Kim Bát này là do ngươi phục vụ quên mình đổi về? Má nó, sao ngươi có mặt mũi mà nói ra khỏi miệng vậy?
- Gia chủ?
Đại biểu tỷ cũng đúng lúc chạy đến.
- Vương thất của Đại Chu đã bị Quốc sư giết sạch. Chu vương Chu Lâm còn bái làm môn hạ của Độ Huyết Tự. Được rồi, bây giờ vương triều Đại Chu không còn con cháu nối nghiệp, ngươi lập tức điều động binh mã nắm Chu Kinh trong tay trước! Chúng ta cũng phải bắt đầu tranh thiên hạ Đại Chu này!
Vương Khả căn dặn.
- Vâng!
Đại biểu tỷ cung kính nói.
- Còn nữa, lập tức dùng tiền chiêu mộ người tới đây sửa chữa, khôi phục tất cả lại trạng thái ban đầu!
Vương Khả căn dặn.
- Khôi phục Trấn Ma Tự à?
Đại biểu tỷ hỏi.
Vương Khả nhíu mày, suy nghĩ một lát:
- Thôi đi, gọi là Trấn Ma Tự đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Sau này cứ gọi là Phật Đầu Tự. Dù sao ở đây cũng có một đầu phật!
- Vâng!
Đại biểu tỷ cung kính nói.
Một đám con cháu Vương gia xung quanh cũng tập trung lại, cung kính nói.
- Thông báo với dân chúng, đệ tử tiên môn xung quanh, cứ nói thánh tăng vừa đánh bại yêu ma cần nghỉ ngơi, không ai được tới gần làm phiền!
Vương Khả lại căn dặn.
- Vâng!
Một đám con cháu Vương gia cung kính nói.
- Cung điện chủ, ngươi tạm thời giải cấm chế trong cơ thể giúp Trương Chính Đạo, trong lúc các ngươi chữa thương, hắn còn phải làm hộ pháp!
Vương Khả nhìn về phía Cung Vi.
Cung Vi đen mặt nhìn về phía Vương Khả. Ngươi thật giỏi sai khiến người khác đấy!
- Ầm!
Cung Vi giải cấm chế trong cơ thể của Trương Chính Đạo!
- Vương Khả, ngươi bảo ta hộ pháp cho bọn họ à? Có tiền công không?
Trương Chính Đạo vẫn chưa từ bỏ ý định với Đại La Kim Bát.
- Có, đợi lát nữa Cung điện chủ sẽ cho ngươi một đấm, hộ pháp không tốt lại đấm càng nhiều nhiều!
Vương Khả trợn mắt nói.
Trương Chính Đạo:
-...
Cung Vi, Mộ Dung Lục Quang bên cạnh đã bắt đầu khoanh chân chữa bệnh, đồng thời lấy ra một ít linh thạch, chữa trị vết thương cho mình.
Vương Khả, Trương Chính Đạo hộ pháp cho bọn họ.
- Thánh tăng, bây giờ ngươi thế nào?
Vương Khả nhìn về phía Bất Giới hòa thượng.
- A di đà phật, ta chữa thương một lát là khỏe thôi! Cảm ơn Vương Khả thí chủ giúp ta quản lý hộ Đại La Kim Bát!
Bất Giới hòa thượng khẽ cười nói.
- Lại nói tiếp, ta cũng đang thấy kỳ quái, vì sao ngươi lại đưa Đại La Kim Bát cho ta quản lý hộ vậy?
Vương Khả tò mò nói.
- Bởi vì, ngươi có duyên với phật ta!
Bất Giới hòa thượng nói.
Vương Khả đơ mặt:
- Bất Giới hòa thượng, sao ngươi lại mắng người vậy chứ? Ai có duyên với phật? Ta không phải đã nói với ngươi rồi sao? Sau này ta còn muốn lấy vợ sinh con, ngươi đừng tẩy não ta, ta không trúng bẫy của ngươi đâu!
- Đúng vậy, đúng vậy, Vương Khả háo sắc như thế thì làm sao có thể làm hòa thượng được?
Trương Chính Đạo đứng bên cạnh cũng khinh thường nói.
Vương Khả đen mặt nhìn về phía Trương Chính Đạo:
- Ai háo sắc hả?
- Ngươi đấy! Còn có thể là ai chứ? Ngươi xem, bây giờ mới mấy năm, ban đầu là U Nguyệt Công Chúa, sau đó là Trương Ly Nhi! Sau đó còn có người tên là cái gì Long Ngọc! Ngươi còn không háo sắc à?
Trương Chính Đạo nói rất đương nhiên.
- Thối lắm!
Vương Khả trừng mắt tức giận nói.
- A di đà phật, có duyên với phật chưa chắc đã phải làm hòa thượng! Vương Khả thí chủ, trong khoảng thời gian này làm phiền ngươi! Ta không hàng phục được Đại La Kim Bát này, cũng chỉ đến trong tay ngươi mới tạm thời yên ổn!
Bất Giới hòa thượng nói.
Vương Khả sửng sốt:
- Ngươi không phải đang nói đùa với ta chứ? Ngươi không phải tùy tiện tìm một người quản lý hộ sao? Chỉ đến trong tay ta mới ngoan ngoãn à? Ngươi đang lừa ta quản lý hộ miễn phí cho ngươi à?
- A di đà phật, người xuất gia không nói dối!
Bất Giới hòa thượng lắc đầu.
Vương Khả lộ vẻ kỳ lạ nhìn Đại La Kim Bát:
- Thật hay giả vậy?
- Vương Khả, nếu không đưa cho ta thử xem?
Trương Chính Đạo nóng lòng không chờ được, muốn ra tay.
- Lăn đi! Dựa vào cái gì mà ta phải đưa cho ngươi!
Vương Khả khinh thường nói.
- Ngươi không phải ghét bỏ nó sao? Cho ta, chẳng phải vừa khéo à?
Trương Chính Đạo đứng bên cạnh nói với vẻ mong đợi.
- Ta ghét bỏ sao? Ta ghét bỏ, cũng có thể dùng để đụng hạt dưa!
Vương Khả trợn mắt nói.
Hắn nói xong, nắm một nắm hạt đưa bỏ vào trong bát.
- Ngươi sử dụng Đại La Kim Bát đựng hạt dưa? Ngươi làm vậy quá lãng phí!
Trương Chính Đạo trợn mắt nói.
- Liên quan gì tới ngươi! Ta còn có thể dùng để đựng củ lạc!
Vương Khả xem thường nói.
Trương Chính Đạo:
-...
Cơ mặt Bất Giới hòa thượng lại giật giật. Có phải bần đã làm sai điều gì không? Tại sao lại muốn giao Đại La Kim Bát cho Vương Khả bảo quản chứ? Làm vậy là hoàn toàn không tôn trọng thánh vật phật môn ta!
- Vì sao chứ? Đại La Kim Bát, ngươi không phải rất giỏi phản kháng à? Sắc Dục Thiên, Quốc sư cầm ngươi cũng cầm không nổi! Tại sao ngươi lại để Vương Khả sỉ nhục như vậy mà vẫn không phản kháng?