Ngay lập tức, trong mắt hắn bắn ra hai đường sáng sắc bén.
- Quả nhiên là hắn giả chết, chuẩn bị vùng dậy đánh lén chúng ta!
Một Kỳ Chủ sợ hãi kêu lên.
- Ọe!
Mộ Dung Lục Quang lại nôn khan.
Đám người:
-... !
Má nó, ngươi chỉ nhập ma thôi, có cần nôn ọe tới như vậy sao?
Nôn khan vài cái, Mộ Dung Lục Quang mãi dần bình tĩnh lại.
- Ta đang ở đâu? Sao ta lại ở đây?
Mộ Dung Lục Quang bỗng nhiên bình tĩnh lại.
- Mộ Dung Lục Quang, ngươi lại muốn giở trò gì?
Chu Lâm trừng mắt tức giận nói.
Má nó, vì đè ngươi xuống mà ta phải chịu bị ngươi nôn chất bẩn lên mặt, còn chẳng kịp lau đây này. Giờ ngươi giả vờ gì mất trí nhớ à?
- Các ngươi là ai? Các ngươi đè ta xuống làm gì?
Mộ Dung Lục Quang trừng mắt tức giận nói.
Chu Lâm:
-... !
Bốn đại Kỳ Chủ:
-... !
Ngươi đang giả vờ mất trí nhớ với chúng ta sao?
Chỉ có ánh mắt Vương Khả lập tức sáng lên. Có hiệu quả rồi! Mộ Dung Lục Quang trúng mê tâm thuật, bị mình giải được.
Bất Giới hòa thượng ở bên cạnh cũng trợn trừng mắt nhìn về phía Vương Khả:
- Tỉnh Thần Đan có hiệu quả à? Sao có thể như vậy được?
- A, đầu đau quá! Ta làm sao vậy?
Mộ Dung Lục Quang bỗng nhiên nhắm mắt và đau đớn kêu lên.
- Mộ Dung Lục Quang, ngươi đang diễn trò à? Ngươi giả vờ gì chứ?
Chu Lâm trợn mắt nói.
Dường như Mộ Dung Lục Quang bị đau đầu một trận. Sau đó, ký ức trong khoảng thời gian này không ngừng hiện lên trong đầu.
Mê tâm thuật được giải, ký ức trong khoảng thời gian này tuyệt đối không mất đi. Sau khi nhớ lại tất cả. Mộ Dung Lục Quang lập tức suy nghĩ cẩn thận lại tất cả mọi chuyện.
- Mê tâm thuật? Mê tâm thuật? Vương Khả? Ngươi, ngươi đút cho ta ăn cái gì vậy? Ọe!
Mộ Dung Lục Quang bỗng nhiên trừng mắt và gào thét.
Hắn vừa gào thét vừa nôn. Má nó, cả linh hồn đều run rẩy. Mộ Dung Lục Quang nhớ lại cảnh tượng mình bị đè chặt, bị Vương Khả đút một miệng đầy thứ tanh tưởi này.
- Mộ Dung Lục Quang, ngươi gào hét với ta làm gì? Không phải ngươi nên cám ơn ta sao?
Vương Khả đứng bên cạnh nói.
- Thối lắm, lão tử hận không giết được tên súc sinh nhà ngươi! Ta phải giết ngươi! Ọe!
Mộ Dung Lục Quang vừa gào thét vừa buồn nôn.
- Con người ngươi đúng là không có lương tâm! Ta cứu mạng ngươi đấy!
Vương Khả trợn mắt nói.
- Thối lắm! Các ngươi thả ta ra, để ta giết Vương Khả, mau thả ta ra! Ọe!
Mộ Dung Lục Quang quát to.
Trên mặt Chu Lâm và bốn đại Kỳ Chủ lộ vẻ kỳ lạ nhìn Mộ Dung Lục Quang. Ngươi thật sự hài hước. Sao chúng ta có thể thả ngươi ra được chứ?
- Mộ Dung Lục Quang, ngươi tỉnh táo một chút đi! Ngươi không nhìn lại tình hình hiện nay sao?
Vương Khả an ủi.
- Tình hình cái rắm! Má nó, tên tai họa nhà ngươi, đáng lẽ năm đó ta nên chém chết ngươi cho rồi! Oe!
Mộ Dung Lục Quang gào thét.
- Ngươi có thể nói lý không? Ngươi tưởng ta muốn làm vậy với ngươi chắc? Ngươi không giam giữ thuộc hạ của ta, ta mới chẳng thèm để ý tới ngươi đâu! Ta cũng là người bị hại thôi!
Vương Khả trợn mắt nói.
- Ngươi là người bị hại á? Ọe!
Mộ Dung Lục Quang trừng mắt nhìnVương Khả.
- Sao ta không phải là người bị hại chứ? Ngươi hỏi Huyết Bào Lão Tổ, còn có một đám Huyết Ma xem, có phải ta là người bị hại không? Ta đã bị ngươi hại rất thảm đấy!
Vương Khả chỉ vào mọi người nói.
Chu Lâm và một đám Huyết Ma đen mặt, không ai dám đứng ra làm chứng thay cho Vương Khả. Ngươi là người bị hại á? Phì!
Trong lúc mọi người ở đây đang tranh cãi ầm ĩ. Đại La Kim Bát giữa không trung đột nhiên phát ra một tiếng động lớn.
- Keng... !
Đại La Kim Bát run lên, chỗ miệng bát vàng lập tức xuất hiện rất nhiều ánh sáng màu vàng.
- Không tốt, Đại La Kim Bát, các ngươi... Vương Khả, lần này ta bị ngươi hại chết rồi!
Chu Lâm sợ hãi kêu lên.
- Oong!
Chỉ thấy trong miệng Đại La Kim Bát có ánh sáng màu vàng lóe lên, ba bóng người xuất hiện.
Đó chính là Quốc sư, Sắc Dục Thiên và Cung Vi!
Cung Vi dường như bị thương nên che ngực. Quốc sư và Sắc Dục Thiên hình như đang canh chừng nhau.
- Chủ thượng, ngươi đi ra rồi, tốt quá!
- Cung nghênh chủ thượng!
Một đám Huyết Ma mừng rỡ kêu lên.
Ba người vừa đi ra lại tuyệt đối không đánh nữa, mà bỗng nhiên nhìn về phía mấy người trên quảng trường Đầu Phật.
- Ôi, năm gã đàn ông các người chơi trò đáng xấu hổ gì vậy? Thật kích thích? Chà chà… sao còn có nhiều Huyết Ma đứng ngoài xem thế? Còn có, tuy tư thế này của các ngươi đạt tiêu chuẩn, nhưng vì sao đều mặc quần áo vậy?
Cung Vi che ngực, trừng mắt và kinh ngạc nói.
- Hả?
Các Huyết Ma nhất thời không kịp phản ứng.
Cung Vi vừa dứt lời, bọn họ nhìn lại năm người trên quảng trường. Bốn đại Kỳ Chủ giữ chặt hai tay, hai chân của Mộ Dung Lục Quang. Chu Lâm cưỡi trên người Mộ Dung Lục Quang, tay ấn xuống ngực hắn. Chà, hình ảnh rất bình thường à? Nhưng tại sao Cung Vi nói bọn họ đều mặc quần áo? Vậy… nếu như tất cả mọi người đều trần truồng thì hình ảnh này?
Mộ Dung Lục Quang:
-... !
Chu Lâm:
-... !
Các Huyết Ma:
-... !
- Các ngươi như vậy là bại hoại phong tục đấy!
Vương Khả đứng bên cạnh phối hợp nói.
Mộ Dung Lục Quang:
-... !
Chu Lâm:
-... !
Má nó, em gái ngươi mới bại hoại phong tục! Chuyện này còn không phải là do ngươi hại sao? Nếu không phải tại Vương Khả ngươi kéo mọi người tới đối chất với Mộ Dung Lục Quang, sẽ xuất hiện cục diện trước mắt sao? Vương Khả ngươi đúng là đáng chém ngàn đao!
- Chu Lâm? Ngươi vừa rồi cố luyện hóa Đại La Kim Bát của ta, muốn nhốt ba người chúng ta ở bên trong à?
Sắc Dục Thiên bỗng nhiên nhìn về phía Chu Lâm với vẻ mặt dữ tợn.
- Thúc tổ, ngươi hãy nghe ta nói, không phải như vậy, ta... !
Chu Lâm bỗng nhiên lo lắng nói.
- Hắn là đệ tử của chủ trì Độ Huyết Tự, vừa rồi chúng ta bảo hắn nôn ra Ma Chủng, hắn cũng không làm được! Ngươi bị lừa rồi!
Vương Khả đứng bên cạnh nói thêm một câu.
Chu Lâm quay đầu, đen mặt nhìn về phía Vương Khả. Má nó, vào lúc này mà ngươi còn bỏ đá xuống giếng? Ngươi muốn chơi chết ta sao?
- Đệ tử của chủ trì Độ Huyết Tự?
Sắc Dục Thiên dữ tợn nói.
- Không, là Vương Khả giả mạo nội ứng của ngươi, hắn cố ý gài bẫy ta!
Chu Lâm lo lắng nói.