Lúc này tất cả tín đồ mới khổ sở rời khỏi quảng trường Đầu Phật.
Bất Giới hòa thượng ngồi ngay ngắn ở dưới đầu phật cao ba trượng, dường như có khí độ của thế hệ cao tăng.
Nhưng Mộ Dung Lục Quang cách đó không xa lại cười lạnh:
- Giả vờ, tiếp tục giả vờ đi. Người khác không biết rõ vè các ngươi, trong khoảng thời gian này mỗi ngày ta đều nghe các ngươi soạn ra những lời nói dối, còn không biết lá bài tẩy của ngươi sao? Thánh tăng? Buồn cười!
- Mộ Dung Lục Quang, ngươi nhốt thánh tăng sẽ bị trời phạt!
Một đệ tử Vương gia mắng.
- Ha ha ha ha, ta chính là trời phạt, trời phạt trời phạt là do ta phát ra!
Mộ Dung Lục Quang cười lạnh nói.
- Mộ Dung Lục Quang, ngươi bắt ta làm gì? Ta cũng bị ep buộc thôi! Ta vừa đi xa nhà trở về, không hề làm gì!
Trương Chính Đạo buồn bực nói.
- Hừ, ngươi và Vương Khả có quan hệ mật thiết! Ngươi nói xem ta bắt ngươi làm gì?
Mộ Dung Lục Quang trầm giọng nói.
- Ngươi bắt ta vì Vương Khả à? Vậy ngươi cứ nói sớm đi. Ngươi muốn đối phó với hắn thì quá tốt rồi. Loại cặn bã như hắn, ta sớm đã nhìn không thuận mắt, bắt rất tốt! Ta giơ hai tay tán thành, ta còn muốn cùng ngươi bắt Vương Khả đấy! Không thể để cho tên lường gạt này ung dung ngoài vòng pháp luật được!
Trương Chính Đạo bỗng nhiên căm phẫn.
Mộ Dung Lục Quang sửng sốt. Đây là tình huống gì vậy? Ngươi cũng có thù oán với Vương Khả à?
- Ôi, Huyết Ma bên kia nhìn cái gì vậy? Ta cùng phe với các ngươi đấy. Các ngươi mau giúp mở cấm chế phong ấn cho ta, ta còn muốn bày mưu tính kế cho Mộ Dung Lục Quang, ta còn muốn bắt tên khốn kiếp Vương Khả kia, nhanh lên đi!
Trương Chính Đạo thúc giục Huyết Ma bên cạnh thả mình ra.
Huyết Ma này:
-... !
- Ầm!
Mộ Dung Lục Quang đánh một chưởng làm Trương Chính Đạo bay ra ngoài.
- A!
- Ngươi đánh ta làm gì? Ta và ngươi là cùng phe mà!
Trương Chính Đạo lập tức đau đớn ngã xuống đất.
- Ngươi không biết xấu hổ giống hệt Vương Khả. Ngươi còn kêu ầm ĩ nữa, ta lập tức chém ngươi!
Mộ Dung Lục Quang trợn mắt nói.
- Ta không biết xấu hổ chỗ nào chứ... !
Trương Chính Đạo còn muốn tranh luận.
Đáng tiếc, mới nói được vậy, Trương Chính Đạo không dám mở miệng nữa. Bởi vì tay Mộ Dung Lục Quang đã nắm chuôi kiếm, Trương Chính Đạo cũng không muốn chết.
Mộ Dung Lục Quang nắm chuôi kiếm, nhìn đám người bị bắt.
- Hừ, đừng nói ta đặc biệt nhằm vào các ngươi. Ta đã báo lại chủ thượng chính xác những việc các ngươi làm trong khoảng thời gian này. Là chủ thượng bảo ta điều tra rõ ràng tất cả công việc liên quan tới Giới Sắc hòa thượng. Các ngươi đứng mũi chịu sào thôi. Thứ hai còn có Vương Khả này! Hắn chắc chắn biết càng kỹ càng tỉ mỉ hơn!
Mộ Dung Lục Quang trầm giọng nói.
- Ngươi nói gì? Sắc Dục Thiên đã biết Giới Sắc tồn tại?
Bất Giới hòa thượng biến sắc.
Nhìn gương mặt đầy mụn của Bất Giới hòa thượng biến sắc, tất cả mọi người cảm giác da đầu tê dại.
- Im lặng, lão hòa thượng nhà ngươi đừng co giật gương mặt hủy dung của mình nữa. Ngươi muốn dọa chết ai hả?
Mộ Dung Lục Quang mắng.
Bất Giới hòa thượng:
-... !
Má nó, trách ta sao? Còn không phải là Vương Khả chưa kịp đưa giải dược cho ta à!
- Yên tâm, chờ ta điều tra xong tất cả, ta sẽ cho các ngươi được vui vẻ! Còn cả tên Vương Khả này nữa. Hừ, mấy ngày trước không biết hắn bảo người phụ nữ kia cho ta ăn thứ gì nữa? Hắn sỉ nhục ta, ta sẽ không để cho hắn sống tốt!
Mộ Dung Lục Quang hung ác nói.
- Vương Khả? Đút cho ngươi ăn cái gì?
Trương Chính Đạo không hiểu nói.
- Im lặng! Ngươi được quyền hỏi sao? Hừ, các ngươi bị bắt, ta xem Vương Khả có ra mặt không. Một khi hắn xuất hiện, ta sẽ cho hắn ăn thứ buồn nôn nhất trên đời này!
Mộ Dung Lục Quang dữ tợn nói.
Đúng lùa này, cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng la của Vương Khả:
- Nhanh lên, Mộ Dung Lục Quang ở đâu, đừng để cho hắn chạy, tên phản đồ này!
- Hả?
Mộ Dung Lục Quang nhíu mày mờ mịt hỏi:
- Có phải ta nghe nhầm không? Sao ta nghe được giọng nói của Vương Khả?
- Gia chủ, sao ngài tới đây?
Một đám con cháu Vương gia kinh ngạc nói.
- A di đà phật, Vương Khả thí chủ, đây là... ?
Bất Giới hòa thượng kinh ngạc nhìn về phía con đường cách đó không xa.
Mộ Dung Lục Quang cũng nghiêng đầu qua, lập tức nhìn thấy Vương Khả đi ở phía trước rất hung hăng, bốn đại Kỳ Chủ đi theo phía sau, còn có số lượng lớn Huyết Ma Kim Đan Cảnh cũng đi về phía mình.
Không chỉ có vậy, Đại La Kim Bát ở giữa không trung chỗ vương cung được Huyết Bào Lão Tổ Chu Lâm khống chế, cũng chậm rãi di chuyển về phía quảng trường Đầu Phật.
Lúc này.các Huyết Ma giống như đều có nghi ngờ. Bọn họ được Vương Khả mời đến.
Nếu chỉ một mình Vương Khả thì tất nhiên rất khó mời được nhiều Huyết Ma như vậy. Quan trọng là trong tay hắn có một đống lệnh bài đấy. Tạm thời không nói lai lịch của những lệnh bài này, nhưng nó vẫn có hiệu lực lớn trong Huyết Ma, đại biểu cho mệnh lệnh của Sắc Dục Thiên.
Ngươi có thể không nghe lời Vương Khả nói, nhưng thấy lệnh bài thì phân tích tình hình xong vân phải nghe theo.
Cho dù Huyết Bào Lão Tổ Chu Lâm cũng phiền muộn, di chuyển Đại La Kim Bát đến đây.
- Vương Khả? Ngươi còn có gan trở về?
Mộ Dung Lục Quang trừng mắt.
- Nói nhảm, Mộ Dung Lục Quang, vì sao ta không thể trở về? Tên tiểu nhân nhà ngươi muốn gây rắc rối cho ta thì cứ tới tìm ta, bắt bọn họ làm gì? Đồ đê tiện vô sỉ, hạ lưu vô đạo đức!
Vương Khả trừng mắt mắng.
- Ngươi tự tìm chết!
Mộ Dung Lục Quang trừng mắt rút trường kiếm ra.
- Huyết Bào Lão Tổ! Ngươi mau đến xem đi. Ta nói không sai, Mộ Dung Lục Quang muốn giết người diệt khẩu, hắn là kẻ phản bội!
Vương Khả lập tức kêu lên với Chu Lâm trên Đại La Kim Bát.
Chu Lâm sắc mặt khó coi nhìn Vương Khả, rõ ràng là ngươi ra những lời ác độc, mới chọc giận Mộ Dung Lục Quang.
- Huyết Bào Lão Tổ? Ngươi là cháu trai của chủ thượng, sao ngươi cũng hồ đồ với Vương Khả vậy?
Mộ Dung Lục Quang trợn mắt nói.
Huyết Bào Lão Tổ còn chưa nnois gì, Vương Khả lập tức giành trước:
- Ái chà, chỉ cho ngươi phản bội chủ thượng, còn không cho phép người khác tới điều tra à?