Nhiếp Thanh Thanh cảm thấy khó hiểu, hỏi lại.
- Tạm thời không giết hắn. Hắn nói sau này sẽ nghe lời ta, vậy để nhìn hắn biểu hiện thế nào đã. Nếu hắn không nghe lời, ngươi giết sạch rắn trong hang rồi truy sát hắn ta! Không, ta có thể treo thưởng! Đến lúc đó, đệ tử hai đạo chính ma đều sẽ nể mặt ta mà nhận nhiệm vụ truy sát hắn!
Vương Khả nói.
Xà Vương há hốc mồm.
- Ngươi có cần phải ác như vậy không?
- Ta không cần quản nữa à?
Nhiếp Thanh Thanh tò mò nói.
- Cũng không phải không quản nữa. Ừ, ngựa còn có lúc lỡ vó, người có sẩy tay. Nếu chẳng may ta không cẩn thận! Như vậy đi, sau này nếu ta có bất trắc gì, ví dụ như mất tích trong thời gian rất dài! Vậy ngươi cứ xác định là ta bị Xà Vương hại, ngươi giúp ta truy sát hắn là được! Đồng thời, ngươi báo cho thiên hạ biết ta bị Xà Vương hại!
Vương Khả nói.
- Cái gì? Ngươi mất tích mà cũng muốn giết ta à?
Xà Vương sợ hãi kêu lên.
Má nó, sau này ta phải làm vệ sĩ cho ngươi sao? Ngươi mất tích, có bất trắc bên ngoài đều đổ lên người ta hết à? Nhiếp Thanh Thanh chịu trách nhiệm truy sát? Còn báo cho thiên hạ biết?
- Được, nếu hắn không nghe lời ngươi, ngươi cứ nói cho ta biết, ta sẽ giúp ngươi truy sát hắn, cũng coi như trả nợ ân tình ngươi đã tha thứ cho Nhiếp Thiên Bá!
Nhiếp Thanh Thanh khẽ gật đầu.
- Một phần? Nhiếp Thanh Thanh, ta tha thứ cho Nhiếp Thiên Bá nhiều lần, ngươi chỉ tính là một ân tình thôi à!
Vương Khả lập tức nói.
Nhiếp Thanh Thanh:
-... !
Má nó, ý của ngươi là ta còn phải tiếp tục giúp ngươi nhiều lần nữa?
- Được, cứ quyết định như vậy đi. Nhiếp đàn chủ, ngươi đúng là rộng thoáng, cảm ơn!
Vương Khả lập tức cảm kích nói.
Nhiếp Thanh Thanh:
-... !
Ta nhận lời với ngươi sao?
- Được, sau này có việc lại nói! Ta phải về Thần Long Đảo đây!
Nhiếp Thanh Thanh lắc đầu.
- Ngươi cứ về như vậy sao? Ngươi không quan tâm tới Mộ Dung Lục Quang à? Bên Chu Kinh còn có chuyện đấy!
Vương Khả lập tức kêu lên.
Nhiếp Thanh Thanh ngoắc tay, Nhiếp Thiên Bá lập tức bị kéo ra ngoài.
Chỉ thấy lúc này toàn thân Nhiếp Thiên Bá be bét máu, đã ngất đi, trên người nồng nặc mùi ma khí.
- Nhiếp Thiên Bá bị tà ma nhập vào cơ thể, ta không giúp được hắn, ta phải nhanh chóng đưa hắn trở lại nhờ Chu Hồng Y giúp đỡ!
Nhiếp Thanh Thanh giải thích.
- Chà, được rồi! Vậy ngươi dẫn chúng ta ra khỏi Trần Mạc! Ta phải lập tức trở về Chu Kinh!
Vương Khả nói.
- Chẳng phải ngươi có Xà Vương sao?
Nhiếp Thanh Thanh tò mò nói.
- Xà Vương? Tốc độ của hắn quá chậm! Ngươi bay nhanh hơn! Ta đang rất vội!
Vương Khả giải thích.
Xà Vương đứng cạnh sượng mặt. Chậm à?
Nhiếp Thanh Thanh khẽ nhíu mày rồi gật đầu:
- Được, ta đưa các ngươi một đoạn đường, đến bên ngoài Chu Kinh thì ta sẽ rời đi! Ta không có nhiều thời gian!
- Vậy là đủ rồi!
Vương Khả lập tức gật đầu.
Dưới sự chỉ huy của Vương Khả, Xà Vương đưa bốn mươi đệ tử chính đạo khô gầy như que củi, đã ngất đi ra khỏi Huyết Trì Động. Theo sự sắp xếp của Vương Khả, một đám tạp dịch ở Liên Hoa Huyết Trì chịu trách nhiệm trói bọn họ cùng một chỗ.
Nhiếp Thanh Thanh xách theo Vương Khả và Nhiếp Thiên Bá đã ngất bay lên trời. Vương Khả còn kéo theo một dây các đệ tử tiên môn bay vào trên không trung.
- Xà Vương, ngươi nhớ cho kĩ, vào Phân đà Thần Long của ta thì không được làm xằng làm bậy nữa, ỏ thu lại hành vi ác bá của ngươi! Không được giết người, không được lạm sát kẻ vô tội. Bằng không, xem ta có giết chết ngươi không! Còn nữa, mau chóng đi Chu Kinh gặp ta. Nếu không, ta mời hai bên hắc bạch..., à không, ta mời hai đạo chính ma chém chết ngươi!
Vương Khả bay trên trời còn uy hiếp Xà Vương.
Xà Vương nhìn theo Vương Khả rời đi, trong lòng đầy bi thương và căm phẫn! Má nó, hành vi của ta là ác bá ài? Ngươi mới là ác bá thì có?
Trong Trần Mạc đang có bão cát rất lớn, hoàn cảnh vô cùng xấu, giống như biển động vậy. Nếu là người không quen đường sẽ rất dễ bị lạc!
Nhiếp Thanh Thanh bay cũng bị lạc đường, sau một ngày mới bay ra khỏi Trần Mạc.
Lúc này Nhiếp Thanh Thanh bay rất gấp. Nàng không vội không được. Một tay kéo Nhiếp Thiên Bá đầm đìa máu, giống như cả người đều đang hóa thành máu loãng. Vương Khả nhìn thấy cảnh tượng này cũng phải khiếp sợ.
- Má nó, sợ là người bị ngâm trong axit đặc cũng chẳng thảm không nỡ nhìn như ngươi! Nhiếp Thiên Bá, ngươi còn sống chứ? Rốt cuộc ngươi đã gây ra tội lỗi gì vậy!
Vương Khả kinh hoàng nói.
- Vương Khả, ngươi cũng thấy vết thương của Nhiếp Thiên Bá càng lúc càng tệ. Ta không thể dẫn ngươi bay quá xa được. Khi đến bên ngoài Chu Kinh, ta sẽ thả ngươi xuống, ngươi phải đi một mình thôi. Ta nhất định phải mau chóng quay về Thần Long Đảo!
Nhiếp Thanh Thanh nói với vẻ khó coi.
- Được, được!
Vương Khả khẽ gật đầu.
Bây giờ hắn còn có thể nói gì được nữa. Nhiếp Thiên Bá cũng chẳng còn hình người, mình cũng không tiện làm gì Nhiếp Thanh Thanh.
- Đúng rồi, ngươi ở gần Chu Kinh, nếu gặp được Mộ Dung Lục Quang thì giải mê tâm thuật cho hắn giúp ta! Chuyến này, ta thật sự không có thời gian!
Nhiếp Thanh Thanh nói.
Vương Khả cứng mặt:
- Nhiếp đàn chủ, ngươi đang nói đùa à? Chuyện ngươi còn chẳng giải quyết được lại bảo ta đi? Ngươi không sợ ta bị Mộ Dung Lục Quang giết sao?
- Ta không phải không giải quyết được, mà không có thời gian! Ta rất có lòng tin vào ngươi, Mộ Dung Lục Quang không giết ngươi được!
Nhiếp Thanh Thanh vừa bay vừa nói.
- Vì sao?
Vương Khả không hiểu nói.
Lẽ nào ngươi biết bí mật của ta?
- Bởi vì da mặt ngươi dày!
Nhiếp Thanh Thanh nói.
Vương Khả:
-... !
Có ai khen người như ngươi không? Ta có nên cám ơn ngươi không nhỉ?
- Nhiếp đàn chủ, ngươi quá đề cao ta rồi. Mộ Dung Lục Quang là Nguyên Anh cảnh, ta chỉ là tiểu lâu la Kim Đan Cảnh, sao có thể làm được chuyện này? Không cần vội. Sau này chờ tới lúc ngươi có thời gian, lại tới giải quyết Mộ Dung Lục Quang cũng được!
Vương Khả lập tức từ chối.
- Lần sau không biết làm sao mới có thể tìm được hắn. Đương nhiên, ta bảo ngươi giúp làm việc ta, ngươi sẽ có lợi!
Nhiếp Thanh Thanh nói.
- Hả?
Vương Khả sửng sốt, ngươi có thể cho ta lợi ích gì?