Bất Diệt Thần Vương

Chương 630: Oan có đầu nợ có chủ




Vương Khả cũng nuốt nước bọt, nhìn con chuột khổng lồ trên cỗ kiệu.

- Vương Khả? Ha ha ha ha ha ha, ta đã trở về! Ngươi không ngờ đúng không?

Chuột Vương cười dữ tợn nói.

- Chân mọc trên người ngươi, ngươi có về hay không cũng đâu có gì liên quan tới ta?

Vương Khả trợn mắt nói.

Chuột Vương:

-... !

Xà Vương:

-... !

Ngươi không nghe được sao? Chuột Vương tới tìm ngươi gây phiền toái đấy. Sao ngươi chẳng sợ gì? Còn nói mấy lời kỳ lạ như vậy!

Vương Khả sợ cái lông à? Trong Huyết Trì Động phía sau có đại lão Nguyên Anh cảnh, ta còn sợ gì?

- Hừ, mắc mớ gì tới ngươi? Ngươi cướp Đan Anh của ta, cướp tài vật của ta, quá nhục ta rồi. Ta muốn ngươi phải chịu đau khổ gấp trăm lần ta bị mất Đan Anh!

Chuột Vương trừng mắt nổi giận nói.

- Ngươi quên à? Chuyện đó không liên quan tới ta!

Vương Khả trừng mắt nhìn về phía Chuột Vương.

Xà Vương ở bên cạnh cũng trừng mắt nhìn Vương Khả. Chuyện không liên quan ngươi? Sao ngươi có thể nói ra những lời đó được vậy?

- Cái gì? Ngươi còn muốn ngụy biện à?

Chuột Vương không hiểu nói.

- Ta không có ngụy biện. Ngươi thử nhớ lại xem. Lúc đó ngươi bị đè bẹp, Quốc sư cũng có phần. Tự ngươi ản thân ngươi tới gần, không liên quan tới ta! Sau lại ta lục soát trên người ngươi chẳng lục được gì! Ta chuẩn bị buông tha! Là ai nói cho ta biết trong miệng ngươi có Đan Anh? Là ai bảo ta lấy tài vật trong Đan Anh?

Vương Khả hỏi.

Xà Vương đứng cạnh sượng mặt.

Chuột Vương cũng nhìn qua. Bởi vì lúc đó Chuột Vương cũng nghe được Xà Vương đã lén báo.

Là Xà Vương?

- Còn nữa, ta không cầm Đan Anh của ngươi, Đan Anh của ngươi bị Xà Vương ăn! Không tin, ngươi hỏi hắn xem!

Vương Khả chỉ vào Xà Vương.

- Không phải, không phải, Vương Khả, ngươi hãm hại ta!

Xà Vương sợ hãi kêu lên.

- Ta hãm hại ngươi chỗ nào? Không phải ngươi ăn Đan Anh của Chuột Vương sao? Ta lại không ăn! Lúc đó là ngươi nói cho ta biết lấy Đan Anh thế nào! Ta vốn không biết! Ta căn bản là người qua đường! Người âm mưu, tính kế tất cả mọi chuyện, người được lợi ích lớn nhất không phải là Xà Vương ngươi sao? Ta có đổ oan cho ngươi sao?

Vương Khả hỏi.

Xà Vương:

-... !

Chuột Vương nhìn chằm chằm vào Vương Khả, im lặng hồi lâu chẳng biết nói cái gì cho phải.

Vương Khả nói dối?

Không, Vương Khả không nói dối, bởi vì vết thương của Xà Vương đã khỏi hẳn, mình không cảm ứng được Đan Anh vì nó đã bị Xà Vương nuốt vào, đồng thời luyện hóa vào nội đan.

Tiêu rồi, Đan Anh của mình không còn nữa!

- Khốn kiếp, yêu xà, ngươi tự tìm chết!

Chuột Vương phẫn nộ quát.

Xà Vương:

-... !

- Oan có đầu nợ có chủ! Ai ăn Đan Anh của ngươi thì ngươi tìm ai đó, thật sự không liên quan tới ta!

Vương Khả ném nồi không còn một mảnh.

- Bắt yêu xà này cho ta, ta muốn lột da hắn, móc ra nội đan của hắn, nhanh lên!

Chuột Vương hét lớn.

- Chít... !

Tất cả yêu chuột lập tức hét lớn một tiếng, cùng lao về phía Xà Vương.

- Ầm!

Xà Vương phá vòng vây của đám chuột, lập tức chạy trốn về phía xa.

- Muốn chạy à, đừng có mơ!

Chuột Vương gào to một tiếng, lập tức nhào qua.

- Ầm!

Trong giây lát, đại chiến chuyển về phía xa, Vương Khả, Xà Vương đều va chạm mạnh vào nhau.

Tuy vết thương của Xà Vương đã bình phục nhưng dù sao vẫn chưa đột phá, còn là Nội Đan cảnh. Cho dù lúc này Chuột Vương vị thương rất thảm, hắn cũng là Đan Anh cảnh. Trong giây lát, hai thú đại chiến kinh thiên động địa.

Xung quanh vừa được đám tạp dịch quét dọn, lại có đất đá bay loạn, hoàn toàn hỗn loạn, rõ ràng uổng công dọn.

- Cuộc chiến rắn chuột à? Chà chà!

Vương Khả lắc đầu.

Trong cuộc chiến đấu phía xa, cho dù Chuột Vương muốn bắt Xà Vương, vẫn oán hận Vương Khả.

- Bên Xà Vương có ta, phan ra mấy nhóm đi bắt Vương Khả!

Chuột Vương quát.

- Gào!

Một đám con chuột lao về phía Vương Khả.

Vương Khả vừa nhìn lịa xem thường:

- Ta cũng là Kim Đan Cảnh, còn sợ đám chuột nhỏ các ngươi ào?

Vương Khả nói xong, đạp hai thanh phi kiếm và chậm rãi bay lên trên không trung, đứng ở trên cao nhìn những con chuột phía dưới đang rít gào phẫn nộ.

Vì sao? Bởi vì những con chuột này không biết bay!

Chuột Vương biết bay đang đối phó với Xà Vương, bởi vậy đám chuột chẳng động được tới sợi lông của Vương Khả, còn bắt cái rắm à!

Bên ngoài Huyết Trì Động!

- Chít!

- Xuống!

- Vương Khả, con rùa đen rút đầu nhà ngươi có bản lĩnh thì xuống đây!

- Chít!

...

...

...

Cho dù một đám chuột yêu điên cuồng rít gào, nhưng Vương Khả căn bản không dưới. Đùa gì vậy? Ta sẽ bị đám chuột nhỏ các ngươi kích thích sao? Vậy chẳng phải lão tử lăn lộn uổng bí bao nhiêu năm như vậy à?

- Ầm ầm ầm!

Phía xa, Xà Vương bị Chuột Vương đánh một đòn mạnh mẽ, trên người đầy những vết thương, đang không ngừng rít gào. May mà lúc này Chuột Vương bị thương nặng, bằng không Xà Vương đã sớm chẳng còn tính mạng.

Với sự trợ giúp của một đám tiểu đệ chuột, vết máu trên thân Xà Vương rất nhiều, máu tươi bắn ra khắp nơi, cuối cùng ngã trong vũng máu.

Chuột Vương giẫm lên trên đầu Xà Vương, phát ra tiếng kêu thông báo thắng lợi.

- Chít... !

- Nếu không phải bản Chuột Vương không có Đan Anh, ta dùng một trảo lại xé ngươi ra rồi!

Chuột Vương dữ tợn nói.

- Vương Khả, ta bị ngươi hại chết rồi!

Xà Vương tuyệt vọng kêu lên.

- Má nó, Xà Vương, ngươi đừng tưởng ta ở xa thì không nghe thấy, ngươi bị Chuột Vương đánh, liên quan gì đến ta! Đồ ăn cháo đá bát nhà ngươi thật đáng đời!

Vương Khả đứng ở trên cao mắng.

Chuột Vương ngẩng đầu nhìn thấy Vương Khả đang run rẩy đứng ở trên không trung thì hơi sửng sốt.

- Các ngươi làm ăn kiểu gì không biết?

Chuột Vương mắng.

- Đại vương, hắn biết bay, chúng ta không biết bay!

Một đám chuột lo lắng nói.

Chuột Vương ngẩng đầu nhìn Vương Khả giữa không trung:

- Vương Khả, ngươi tưởng ngươi có thể chạy thoát được sao?

- Sao ta phải chạy?

Vương Khả đứng ở giữa không trung hỏi.

- Chà? Ngươi không chạy à?

Chuột Vương kinh ngạc nói.

- Ta tại sao muốn chạy? Chuột Vương, các ngươi mang theo tiền mua mạng chưa?

Vương Khả hỏi Chuột Vương.

Chuột Vương sửng sốt, nhất thời không kịp phản ứng, tiền mua mạng?

- Đúng vậy, ta không giết các ngươi, các ngươi chung quy phải đưa tiền chứ? Sử dụng linh thạch mua mạng của các ngươi!

Vương Khả giải thích.