- Đan Anh? Chính là đồ chơi này? Còn muốn chạy?
Vương Khả trợn mắt.
Lập tức, tay nhỏ bóp, cũng bắt lấy con chuột nhỏ trong suốt.
Chi chi chi chi!
Con chuột nhỏ trong suốt thét lên.
- Xà Vương nói, bên trong bụng của ngươi có bảo bối? Có thể trữ vật? Ta xem một chút!
Vương Khả cầm nó lên.
Mặc dù con chuột nhỏ trong suốt giãy dụa, nhưng, Vương Khả lại nhìn thấy trong bụng nó quả nhiên có vài thứ, có linh thạch, có pháp bảo.
- Ha ha ha, quả nhiên có tiền, phun ra, là ngươi nôn ra hay ta nặn ra?
Vương Khả lập tức hưng phấn nói.
- Chi chi chi chi!
Con chuột nhỏ thét lên chi chi, giống như không có bao nhiêu thần trí.
- Mẹ nó, nghe không hiểu tiếng người có phải hay không? Tốt, vậy ta tới giúp ngươi!
Vương Khả trợn mắt.
Vương Khả bóp, nhẹ nhàng nặn.
- Chi chi c-k- í- t.. t... t! Ọe!
Lập tức, một tảng lớn linh thạch bay ra khỏi miệng nó.
- A, có hiệu quả, ha ha, có linh thạch, nhanh nôn, nhanh nôn, ha ha ha!
Vương Khả kích động nói.
Vương Khả thu linh thạch vào vòng tay trữ vật, lập tức tìm một cái bàn đá, trốn ơsau bàn đá, không cho người khác trông thấy con chuột nhỏ trong suốt, liều mạng nặn con chuột nhỏ, con chuột nhỏ chỉ cần phun ra linh thạch pháp bảo, lập tức bị Vương Khả thuận tay giấu vào vòng tay trữ vật.
Vào lúc này, Vương Khả càng làm càng hưng phấn, hai tay linh hoạt đoạt bảo, vừa phòng bị bốn phía. Để tránh có người tới gần đoạt thu hoạch của mình.
Việc này cũng làm Huyết Bào Lão Tổ, ô nha và các yêu ma đang đại chiến nhìn sang, bỗng nhiên giật mình.
Mọi người thấy hình ảnh, lại là Vương Khả ngồi phía sau bàn, hai tay đặt dưới hạ bộ, làm ra động tác không thể miêu tả rất nhanh. Nguyên một đám đều ngẩn ra.
- Vương Khả đang làm gì?
Một kỳ chủ mờ mịt nói.
- Ta, ta cũng không biết, giống như, giống như...
Một Kỳ chủ khác rất kinh ngạc.
- Hắn quá lâu không có nữ nhân? Thời điểm hỗn loạn như thế, hắn còn có hứng thú tự mình động thủ?
Kỳ chủ trước đó mờ mịt nói.
- Ta, ta cũng không biết!
...
...
...
Vào lúc này, trừ bỏ Xà Vương và bản thân Vương Khả hiểu đang làm gì, những người khác đều ngạc nhiên. Bao quát Huyết Bào Lão Tổ và ô nha, đang chiến đấu đến một nửa, nhìn tần suất cánh tay Vương Khả lay động, cũng quên đi bản thân nên xuất chiêu.
Hoàn cảnh nghiêm túc như vậy, Vương Khả, ngươi đang làm gì?
Đang đại chiến dữ dội, bằng không, Huyết Bào Lão Tổ và ô nha chỉ cần thả ra thần thức liền có thể nhìn rõ tất cả.
Đáng tiếc, cũng không ai biết Vương Khả đang làm gì.
Thẳng đến khi Vương Khả thu lấy tất cả linh thạch và pháp bảo của con chuột trong suốt, thu sạch vào vòng tay trữ vật bản thân.
Vương Khả mới thoải mái hài lòng.
- Hô, sảng khoái!
Vương Khả vui vẻ thở dài.
Huyết Bào Lão Tổ: …
Ô nha: …
Chúng yêu ma: …
Ngươi đùa thật?
Vương Khả hài lòng thu linh thạch, bảo vật trong bụng con chuột nhỏ trong suốt vào vòng tay trữ vật, hắn hiện tại rất hài lòng!
- Lão thử, quả nhiên cũng là cao thủ đào hang, dưới nền đất đào bao nhiêu linh thạch! Ha ha, lần này không thua thiệt, kim vũ mao tiêu hao một trăm vạn cân linh thạch đều bổ sung xong, phát tài, phát tài, ha ha ha!
Vương Khả hưng phấn.
Hoàn toàn không phát hiện, đám người chiến đấu nơi xa nhìn mình với ánh mắt đầy cổ quái.
- Các ngươi nhìn ta làm gì?
Vương Khả bỗng nhiên cảm thấy kỳ quái, kinh ngạc nói.
Tất cả cường giả chiến đấu đều trầm mặc.
- Vương Khả, ngươi vừa rồi làm gì?
Huyết Bào Lão Tổ khinh bỉ nói.
- Ta có thể làm gì? Liên quan gì đến ngươi!
Vương Khả trợn mắt nói.
- Mất mặt xấu hổ!
Ô nha cũng khinh thường nói.
- Ta mất mặt? Các ngươi thật kỳ quái, các ngươi không phải đang đánh nhau sao? Tại sao bỗng nhiên nói những lời khó hiểu như thế?
Vương Khả cả kinh kêu lên.
- Ma giáo có đà chủ như ngươi, thật mất mặt!
Ô nha vỗ cánh một cái nói.
- Thứ đồ chơi gì? Ta mất thể diện thế nào?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Hừ, Thiên Lang Tông có điện chủ như ngươi, cũng thật mất mặt!
Huyết Bào Lão Tổ lạnh lùng nói.
- Các ngươi bệnh tâm thần à, các ngươi không phải nên đánh chết đánh sống sao? Liên quan gì tới ta? Nhìn ta nghỉ ngơi ở nơi này, nguyên một đám hâm mộ ghen ghét? Lão tử vừa rồi giết chết Thử Vương, ta cũng muốn nghỉ ngơi một chút!
Vương Khả quát.
- Mất mặt xấu hổ, còn đang giảo biện, phi! Nhìn ngươi nói chuyện cũng buồn nôn!
Huyết Bào Lão Tổ đột nhiên cầm kiếm chém tới.
- Oanh!
Bàn đá trước mặt Vương Khả bỗng nhiên nổ tung.
Vương Khả ngồi trên mặt ghế đá, hai tay còn nắm vuốt con chuột nhỏ trong suốt, bóp con chuột nhỏ trong suốt mắt trắng dã.
Nhìn bàn đá trước mặt nổ tung, Vương Khả sững sờ:
- Ngươi làm gì? Ngươi làm cái gì đánh lén ta? Ta đang trừng trị Đan Anh của Thử Vương, liên quan gì tới các ngươi!
Tất cả mọi người nhìn thấy Vương Khả quần áo chỉnh tề, trong tay thật cầm lấy Đan Anh Thử Vương, nguyên một đám ngạc nhiên.
Mẹ nó, là chúng ta nghĩ lầm? Ngươi không có làm chuyện đó?
- Các ngươi chơi cái gì? Huyết Bào Lão Tổ, tại sao ta phải mất mặt xấu hổ? Ta làm cái gì?
Vương Khả chất vấn.
Huyết Bào Lão Tổ: …
- Còn có quốc sư, ta làm gì, liên quan gì đến ngươi, tại sao ta lại không thể là đà chủ? Tại sao ta mất thể diện? Ngươi nói đi! Vì cái gì ta mất thể diện, ngươi nói rõ đi!
Vương Khả chất vấn.
Ô nha: …
Con mẹ nó, ngươi bảo ta nói cái gì?
- Ta ngồi ở đây thật tốt, các ngươi không đánh nhau, chạy tới nổ bàn của ta làm gì? Ta trêu chọc ngươi? Các ngươi bị bệnh tâm thần!
Vương Khả mắng.
Một đám cường giả: …
Mấu chốt, hiện tại tất cả mọi người tập thể mất tiếng, không biết nên giải thích hiểu lầm của mình thế nào, mẹ nó, ngươi nghỉ ngơi cứ nghỉ ngơi, quấy nhiễu chúng ta chiến đấu làm gì? Hại chúng ta bị ngươi mắng, còn không biết phản kích thế nào, một khi phản kích, sẽ bại lộ chúng ta tư tưởng xấu xa, mẹ nó, ta không cần sĩ diện?
Lúc này, tất cả mọi người nghiêng đầu đi, tiếp tục chiến đấu.
- Ầm ầm!
Đại chiến tiếp tục!
- Các ngươi chờ một chút, các ngươi nói rõ ràng đi! Đã xảy ra chuyện gì a? Ai mất mặt xấu hổ? Các ngươi lại nói cho rõ? Có thể nói xong mới đại chiến tiếp hay không?