Các yêu ma chung quanh kinh nghi bất định.
Huyết Bào Lão Tổ cũng sững sờ, ta mới vừa nói nửa ngày các ngươi không tin ta, hiện tại ta dùng một chiêu Hồng Liên kiếm Pháp, các ngươi đã tin tưởng? Chẳng lẽ người giả mạo ta không phải là cái bẫy do Thử Vương làm ra? Ta hiểu lầm Thử Vương?
- Thử Vương, Hồng Liên kiếm Pháp của ta, ngươi bây giờ tin tưởng chưa? Nhiều năm như vậy, chỉ có ta và chủ thượng mới biết Hồng Liên kiếm Pháp, ta mới là Huyết Bào Lão Tổ, người này là kẻ giả mạo ta! Khụ khụ khụ! Huyết Bào
Lão Tổ ho khan chỉ về phía Vương Khả.
Một đám yêu ma và Thử Vương đều nhìn về phía Vương Khả.
Mẹ nó, chúng ta cũng muốn tin tưởng ngươi, nhưng Huyết Bào Lão Tổ đang ngồi uống trà, hắn cũng biết Hồng Liên kiếm Pháp!
Vương Khả uống trà một nửa, tất cả mọi người nhìn chằm chằm về phía mình hắn, chén trà chỉ có thể lơ lửng ở giữa không trung. Trước mắt đây quả nhiên là Huyết Bào Lão Tổ! Mẹ nó, thế mà học ta, dùng Hồng Liên kiếm Pháp tự chứng thanh bạch?
Nhưng mà, ngươi cho rằng như vậy là có thể dọa ta? Ta đã nói rồi, Vương Khả ta, khoác lác không thua ai bao giờ!
- A, Thử Vương, ngươi lại tới? Chơi vui không? Ta là giả? Ha ha, hắn chỉ thi triển ra Hồng Liên kiếm Pháp giả mạo thì ngươi lại muốn gây sự với ta? Xem ra ta vẫn không thể uống hết chén trà rồi?
Vương Khả khinh thường nói.
- Ngươi nói Hồng Liên kiếm Pháp của ta là giả? Vậy Hồng Liên kiếm của ta sẽ là giả hay sao!
Huyết Bào Lão Tổ trầm giọng.
Vừa nói, Huyết Bào Lão Tổ lật tay lấy ra một thanh trường kiếm màu đỏ.
Tất cả mọi người lập tức biến sắc, Hồng Liên kiếm? Cái này còn giả sao? Thử Vương cũng biến sắc. Chẳng lẽ nghĩ sai rồi?
- U, đúng là diễn trò phải làm nguyên bộ, ngay cả Hồng Liên kiếm của ta, ngươi còn mô phỏng giống như thế? Hừ, tuồng vui này càng ngày càng đặc sắc! Nhưng mà, thế thì sao? Giả chính là giả!
Vương Khả khinh thường nói.
Huyết Bào Lão Tổ: …
Mẹ nó, đây là ai, ta đã nói như vậy, ngươi còn có mặt mũi nói ta giả?
- Thật không thể giả, giả thật không được! Dĩ giả loạn chân? Dùng đồ vật mô phỏng cao giả mạo? Hừ, có năng lực, ngươi tìm một kẻ giông chủ thượng tới đây, ta thật muốn xem xem, ngươi có thể mô phỏng ra chủ thượng hay không, sau đó bước vào Huyết Trì Động của chủ thượng! Hôm nay ta ngồi uống trà ở đây! Thử Vương, ta muốn nhìn, tuồng vui này, ngươi đóng vai nhân vật gì, ta cứ ngồi uống trà ở chỗ này, xem các ngươi có thể lao tới trước mặt ta hay không!
Vương Khả quát.
Vương Khả mới mở miệng, sắc mặt đám người Thử Vương biến đổi, đúng rồi, hai người các ngươi khẳng định có một kẻ là giả, nhưng, Sắc Dục Thiên lại là giả sao? Kết giới Huyết Trì Động kia, chỉ có bản thân Sắc Dục Thiên mới có thể đi vào, Sắc Dục Thiên nhất định là thật, người ngồi uống trà khẳng định chính là Huyết Bào Lão Tổ.
Ai thiệt ai giả, còn cần đoán sao? Mẹ nó, dùng Hồng Liên kiếm mô phỏng giống cũng muốn gạt ta?
- Tiểu chút chít, ngươi tự tìm cái chết!
Huyết Bào Lão Tổ giận dữ, lao về phía Vương Khả.
Vương Khả như vừa nói, thật không tránh không né, an vị uống trà, nhưng, lại nhìn về phía Thử Vương, giống như đang xác nhận Thử Vương đang đóng vai nhân vật gì trong vỡ kịch này.
Thử Vương đóng vai trò sao? Đóng vai cái rắm! Nếu để cho Huyết Bào Lão Tổ 'Giả', công kích Huyết Bào Lão Tổ đang uống trà, việc hôm nay sẽ không thể nói rõ.
- Đồ chán sống!
Thử Vương hét lớn một tiếng.
- Oanh!
Một tiếng vang thật lớn, Thử Vương lập tức giúp Vương Khả đỡ được một đòn, Huyết Bào Lão Tổ và Hồng Liên kiếm bay trở về.
- Thử Vương, ngươi!
Huyết Bào Lão Tổ tức giận nói.
- Đồ chán sống, giả mạo Huyết Bào Lão Tổ, còn muốn gạt ta? Đánh cho ta!
Thử Vương quát lớn lần nữa.
- Vâng!
Tất cả yêu ma quát.
- Oanh ~~~~~~~~~~!
Đại chiến tiếp tục!
Nhiếp Thiên Bá trợn mắt hốc mồm nhìn tất cả những việc này, Vương Khả khoác lác, các ngươi tin tưởng như vậy? Hắn mới là giả!
Vương Khả tiếp tục trấn định uống trà.
- Đánh, đánh thật hay!
Vương Khả uống trà, nhìn chiến đấu ngập trời bụi bặm phía xa, không có tim không có phổi hô tốt trong lòng! Về phần bọn chúng đánh thành kết quả gì? Đâu có liên quan gì tới ta? Ta chỉ là người xem mà thôi!
- Vương Khả, ngươi sẽ gặp báo ứng! Vương Khả!
Nhiếp Thiên Bá bi phẫn mắng.
Người đời đều say ta độc tỉnh, mẹ nó, chỉ có một mình ta biết rõ Vương Khả kia lừa gạt mọi người, tại sao các ngươi không tin chứ?
- Xà Vương, ngươi như thế nào? Ngươi luôn run rẩy làm gì? Ngươi không phải muốn tìm Vương Khả báo thù sao? Vì sao nãy giờ không nói gì, ngươi giúp ta chứng minh đi, ngươi nói chuyện đi!
Nhiếp Thiên Bá buồn bực mắng Xà Vương.
Xà vương đang nổi điên cái gì, ngươi giúp ta giải thích là được rồi, nói không chừng mọi người sẽ tin tưởng, sau khi ngươi bị phát hiện vẫn luôn run rẩy sùi bọt mép?
Chẳng phải ngươi muốn tìm Vương Khả để báo thù hay sao, ta muốn cùng ta vạch trần Vương Khả mà, ngươi hại chết ta rồi, ngươi có biết hay không?
Xà Vương cũng không muốn, ô nha đang náo loạn phiên giang đảo hải trong bụng nó, bản thân đau đến mức không còn khí lực, chẳng phải chỉ là một con quạ hay sao? Tại sao biến thành lợi hại như thế! A u! Cứu mạng!
- Oanh!
Một tiếng nổ vang thật lớn, chỉ thấy cái bụng Xà Vương bỗng nhiên nứt ra một cái động lớn, vô số hỏa diễm bộc phát trong bụng Xà Vương, hỏa diễm trùng thiên, Vương Khả kinh hãi không cầm chắc chén trà trong tay.
- Tình huống như thế nào? Tại sao bụng Xà Vương vỡ ra? Nhiếp Thiên Bá, ngươi lại chơi cái gì?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Ta, ta không biết rõ!
Nhiếp Thiên Bá cũng ngạc nhiên kêu lên.
Ta bị trói thjees này, có thể chơi cái gì? Mẹ nó, ta ở gần như vậy, ta suýt nữa bị thiêu chết đấy.
Sau khi bụng Xà Vương vỡ ra một lỗ thủng lớn, nó nhanh chóng xẹp xuống.
Đây cũng không phải là vấn đề bị thương, có bụng ai vỡ ra một lỗ thủng lớn như vậy mà không có vấn đề hay không? Hiện tại Xà Vương chỉ muốn nói một câu “tốt”.
- Vương Khả, bị ngươi hại chết!
Xà Vương tuyệt vọng xụi lơ trên mặt đất.
- Liên quan gì tới ta! Cũng không phải ta nổ bụng của ngươi!
Vương Khả trợn mắt ngồi trên ghế, nói thầm.
- Oa ~~~~~~~!