Thử Vương trợn mắt nói.
Đồng thời, Thử Vương cũng phòng bị nhìn về phía Vương Khả. Chẳng lẽ kẻ này thật là Vương Khả?
- Thử Vương? Nhiếp Thiên Bá là tiết mục do ngươi an bài?
Vương Khả nghi ngờ nhìn về phía Thử Vương.
Thử Vương: …
Ta an bài cái rắm, ai an bài Nhiếp Thiên Bá?
- Ta không biết rõ Nhiếp Thiên Bá đang làm gì, nhưng mà, hắn đang chỉ trích ngươi, nói ngươi không phải Huyết Bào Lão Tổ!
Thử Vương trầm giọng nói.
- Ha ha, Thử Vương, ta không biết, mục đích của ngươi ở đâu! Chủ thượng đã trở về, ngươi lại phái vai hề nhảy nhót, nhảy nhót cái gì? Cho rằng ta dễ khi dễ? Lại đến thăm dò ta?
Vương Khả lạnh lùng nói.
Trong mắt Thử Vương lại âm tình bất định. Dù sao, hiện tại không nhìn rõ ngộn nguồn của 'Huyết Bào Lão Tổ', Thử Vương do dự không biết làm gì.
- Nhiếp Thiên Bá, ngươi phát bệnh thần kinh gì đấy?
Thử Vương lạnh lùng nói.
- Thử Vương, chuyện là như thế này, trước đó ta ra ngoài...
Nhiếp Thiên Bá đem tất cả chuyện phát sinh lúc trước miêu tả một lần.
- Cái gì? Giả Huyết Bào Lão Tổ?
Yêu ma bốn phía lập tức biến sắc.
Thử Vương nghe Nhiếp Thiên Bá miêu tả, cũng ngạc nhiên.
Bởi vì Nhiếp Thiên Bá nói có mũi có mắt, không giống đang nói dối.
Thử Vương nhìn về phía Vương Khả. Vương Khả nhưng bình tĩnh, lẳng lặng nghe Nhiếp Thiên Bá miêu tả sự thật.
Sự thật? Nói đùa cái gì, ta đổi trắng thay đen, cũng không phải một ngày hai ngày!
- A, Nhiếp Thiên Bá, ngươi nói ta trói ngươi lại, sau đó đoạt đồ vật của ngươi?
Vương Khả hỏi.
- Không sai, tín hiệu hấp dẫn yêu ma Liên Hoa Huyết Quật tiến đến, là ta phát! Mọi người đều biết!
Nhiếp Thiên Bá lập tức kêu lên.
Một ít yêu ma chung quanh lâm vào nghi hoặc.
Vương Khả lại không vội không chậm:
- Ta chưa gặp qua ngươi! Cũng không biết ngươi nói cái gì, nhưng mà, ngươi nói chuyện yêu xà thì ta lại biết rõ không ít, là có người nói cho ngươi hay sao? Là Thử Vương nói sớm cho ngươi biết? An bài ngươi tới biểu diễn?
- Đánh rắm, ai tới biểu diễn? Vương Khả, ngươi dám không nhận nợ?
Nhiếp Thiên Bá trợn mắt nói.
- Ta không an bài hắn biểu diễn!
Thử Vương cũng trầm giọng nói.
- A? Nói như vậy, ngươi đang hoài nghi ta? Hoài nghi ta là Vương Khả? Hụ khụ khụ khụ, vừa vặn, ta hiện tại thân thể suy yếu, nếu không, ngươi tới bắt ta đi?
Vương Khả lạnh lùng nói.
Thử Vương: …
Mẹ nó, ta muốn bắt ngươi, mấu chốt, ta hiện tại không chắc!
- Nhiếp Thiên Bá, ngươi nói bậy bạ gì đó, Vương Khả tiếp một quyền của ta không? Ngươi cho rằng một quyền vừa rồi là đùa giỡn sao?
Thử Vương trợn mắt nói.
Không phải Nguyên Anh cảnh, làm sao có thể ngăn cản một quyền của hắn? Nhiếp Thiên Bá đang nổi điên?
- Nếu không, Thử Vương, ngươi cũng đánh Nhiếp Thiên Bá một quyền thử xem, thuận tiện hỏi Nhiếp Thiên Bá một chút, vừa rồi ngươi có đang diễn trò với mọi người hay không!
Vương Khả khinh thường nói.
Thử Vương: …
Ta và ngươi diễn kịch? Ta cũng không có bệnh, tại sao vừa rồi có thể diễn kịch với ngươi chứ?
Nghĩ vậy, hàn khí trên người Thử Vương lan ra bốn phía bao phủ Nhiếp Thiên Bá:
- Nhiếp Thiên Bá, nói, ngươi làm sao biết Huyết Bào Lão Tổ trước đó ứng phó yêu xà?
- Ta trước đó đang ở nơi đó! Thử Vương, Vương Khả khẳng định có pháp bảo gì đó ngăn cản một đòn của ngươi, hắn không phải Huyết Bào Lão Tổ! Hắn là lừa đảo!
Nhiếp Thiên Bá lo lắng nói.
- Ngươi, rất khó để cho ta tin tưởng!
Thử Vương cau mày nói.
- Ta dùng tính mạng của ta phát thệ, ta nếu như nói dối, mời Thử Vương lập tức giết ta!
Nhiếp Thiên Bá tiếng rống.
Đến lúc này, Nhiếp Thiên Bá cũng liều, dù cho liều chết, cũng phải vạch trần Vương Khả, quan trọng nhất là, bản thân không có nói sai, bản thân không có khả năng thua.
- A?
Thử Vương híp mắt nhìn về phía Nhiếp Thiên Bá.
Nhiếp Thiên Bá đều đã nói như vậy, Thử Vương không thể không hoài nghi, chẳng lẽ, một quyền của mình vừa rồi là bị pháp bảo cản lại?
Thử Vương nghi ngờ nhìn về phía Vương Khả:
- Huyết Bào Lão Tổ, nếu không, ngươi chứng minh cho hắn một lần, bằng không thì, Nhiếp Thiên Bá chưa từ bỏ ý định!
Vương Khả nhìn về phía Thử Vương, mặc dù Thử Vương nói chuyện đang đứng về phía mình, nhưng Vương Khả hiểu, hắn đã có chút tin tưởng Nhiếp Thiên Bá. Muốn tra ra mục đích.
Làm sao bây giờ? Tiếp tục biện? Chỉ sợ biện đến một nửa, Thử Vương sẽ động thủ với mình! Hắn dùng nắm đấm là đánh ngất! Bản thân không sợ! Nhưng mà, vạn nhất hắn chơi binh khí, dùng lợi nhận, chẳng phải ta sẽ bại lộ?
- Tốt, nếu Nhiếp Thiên Bá nói như vậy, vậy, cứ để ta giao thủ hai chiêu với hắn thì sao?
Vương Khả lật tay lấy ra một thanh trường kiếm.
Thử Vương: …
Nhiếp Thiên Bá: …
Bốn phía yêu ma: …
Ngươi muốn so chiêu với Nhiếp Thiên Bá? Không thể nào! Cho dù ngươi đánh bại Nhiếp Thiên Bá, thì có thể thế nào? Cũng không thể chứng minh ngươi là Huyết Bào Lão Tổ!
- Vương Khả, ngươi còn muốn so chiêu với ta? Pháp bảo của ta đều bị ngươi đoạt, ngươi...
Nhiếp Thiên Bá tức giận nói.
Nhưng lời còn chưa nói hết, Vương Khả động thủ, một kiếm chém tới.
Thử Vương sầm mặt lại:
- Ngươi muốn giết người diệt khẩu?
Thử Vương đang muốn cản trước mặt Vương Khả. Nhiếp Thiên Bá lại vẻ đắc ý, Vương Khả, ngươi xong đời, ha ha, từ khi ngươi ra tay giết người diệt khẩu, hiềm nghi của ngươi vĩnh viễn rửa không sạch.
Vào lúc này, mũi kiếm của Vương Khả bỗng nhiên xuất hiện một đóa hoa sen màu đỏ.
- Ông!
Hồng liên nở rộ, lại do vô số kiếm khí ngưng tụ mà thành.
- Đây là?
Thử Vương biến sắc, lập tức trốn ra.
- Oanh!
Hồng sắc kiếm liên lập tức nổ tung ở gần Nhiếp Thiên Bá.
- A!
Nhiếp Thiên Bá cho rằng Thử Vương che chở bản thân, cũng không có phòng bị một kiếm này, nhưng, Thử Vương vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc tránh đi? Vì sao? Vì sao ngươi lại né tránh?
- Oanh!
Hồng liên nở rộ, ầm vang bạo tạc, nổ toàn thân Nhiếp Thiên Bá máu tươi văng khắp nơi, hắn ngã xuống đất.
- Keng!
Trường kiếm của Vương Khả trở vào bao, cười lạnh nhìn Nhiếp Thiên Bá.
- Hồng Liên kiếm Pháp? Chỉ có Huyết Bào Lão Tổ mới biết Hồng Liên kiếm Pháp?
- Nhiếp Thiên Bá, ngươi đánh rắm! Vương Khả làm sao biết Hồng Liên kiếm Pháp?
- Không sai, Thập Vạn Đại Sơn, chỉ có lão tổ mới biết! Không, còn nữa chủ thượng mới biết, người khác, không ai biết!
- Hồng Liên kiếm Pháp, chính là kiếm pháp tiêu chí của Huyết Bào Lão Tổ, ngươi còn nói lão tổ là giả?