Giới Sắc nhíu mày trầm giọng nói.
- Không phải, ngươi thật là Sắc Dục Thiên!
Nhiếp Thiên Bá nói ra.
- Tốt rồi, ngươi nói lời vô dụng làm gì! Đại sư tự nhiên biết mình là Sắc Dục Thiên, nhưng, chính hắn không muốn đối mặt thân phận này, cho nên không nguyện ý thừa nhận, ngươi ép người ta thừa nhận mình là Sắc Dục Thiên làm gì? Ngươi có bệnh sao!
Vương Khả trợn mắt nhìn Nhiếp Thiên Bá.
Nhiếp Thiên Bá: …
Con mẹ nó, ta xen vào việc của người khác?
Giới Sắc hòa thượng mặt đen lại nhìn Vương Khả. Trong lòng ta nghĩ cái gì, ngươi biết hết?
- A di đà phật, Vương Khả, bần tăng và Sắc Dục Thiên, thật chẳng lẽ là một người?
Giới Sắc nhìn về phía Vương Khả.
- Ách, Giới Sắc, ngươi cho rằng là cái gì, chính là cái gì! Ngươi quan tâm cái nhìn của người khác làm gì?
Vương Khả khuyên nhủ.
Giới Sắc mặt đen lại, mấu chốt, đây không phải cái nhìn của người khác, ta từ trong đối thoại của các ngươi hiểu được, việc này là sự thật.
- A di đà phật, mặc dù bần tăng không muốn thừa nhận, nhưng..., Vương Khả thí chủ, còn mời ngài có thể báo cho ta biết chân tướng!
Giới Sắc trầm giọng nói.
- Ngươi thật muốn nghe?
Vương Khả hỏi.
- Không sai, bần tăng tu Phật nhiều năm, không có gì là không thể đối mặt!
Giới Sắc hòa thượng trầm giọng nói.
- Ách, ta cũng nghe Bất Giới hòa thượng nói, nói Sắc Dục Thiên là tâm ma của ngươi! Ngươi trấn áp tâm ma, chính là Giới Sắc! Không trấn áp được, chính là Sắc Dục Thiên! Ngươi không phải nói trong lúc ngủ mơ hàng yêu phục ma sao? Thật ra, ngươi trong lúc ngủ mơ chính là lúc thả tâm ma ra ngoài!
Vương Khả giải thích.
- Cái gì?
Giới Sắc hòa thượng biến sắc.
- Ta cũng nghe nói, chính ngươi nghiên cứu một chút!
Vương Khả lập tức chối bỏ quan hệ.
Giới Sắc hòa thượng trầm mặc một hồi lâu, trạng thái toàn thân không tốt lắm. Chẳng lẽ chính mình là Huyết Ma? Vì cái gì lại như vậy?
- Giới Sắc, chúng ta lên đường sớm chứ?
Vương Khả khuyên nhủ.
- n!
Tâm tình Giới Sắc hiện tại không tốt lắm, tùy tiện lên tiếng.
- Về phần Nhiếp Thiên Bá?
Vương Khả bỗng nhiên nhìn về phía Nhiếp Thiên Bá.
- Vương Khả, ngươi vừa rồi nói không giết ta, ta mới biết gì nói nấy với ngươi, ngươi đừng lật lọng!
Nhiếp Thiên Bá lập tức cả kinh kêu lên.
- Biết rõ biết rõ, ta còn muốn xử trí ngươi như thế nào!
Vương Khả trầm ngâm một hồi.
Nhiếp Thiên Bá sốt ruột, vì sao ta đã phát ra tín hiệu, đám yêu ma Liên Hoa Huyết Quật còn chưa tới!
- Đúng rồi, nơi này có một cung điện bí mật trong, ngươi tạm thời đợi bên trong đi!
Vương Khả mang theo Nhiếp Thiên Bá đến cửa địa cung.
- Vì sao? Vương Khả, ngươi muốn làm gì?
Nhiếp Thiên Bá cả kinh kêu lên.
- Đừng kêu, một hồi cô nãi nãi của ngươi tới, ngươi tốt nhất nên tâm sự với nàng!
Vương Khả nói ra.
- Cô nãi nãi?
Nhiếp Thiên Bá giật mình.
Tiếp theo, Nhiếp Thiên Bá chợt nhớ tới, Vương Khả nói là cô tổ của mình, Nhiếp Thanh Thanh.
Nhiếp Thanh Thanh? Lần trước ở Thanh Kinh, Nhiếp Thanh Thanh muốn đồng quy vu tận cùng Chu Hồng Y, mình không muốn chết, ám sát Nhiếp Thanh Thanh, bây giờ nghe Nhiếp Thanh Thanh, Nhiếp Thiên Bá liền sợ rồi!
- Không muốn, không muốn, ta không muốn gặp cô tổ, ngươi thả ta, nàng sẽ giết ta!
Nhiếp Thiên Bá hoảng sợ nói.
Vương Khả nào để ý tới, trực tiếp ném Nhiếp Thiên Bá xuống.
- A!
Nhiếp Thiên Bá hét thảm.
- Đừng nói nhảm, nếu không phải xem mặt mũi cô tổ của ngươi, ngươi đã sớm giết ngươi rồi!
Vương Khả nói vọng xuống.
Nhiếp Thiên Bá ngã nhào trên đất, vẻ mặt sốt ruột, đáng tiếc, hắn hiện tại không động đậy được, chỉ có thể chờ đợi Nhiếp Thanh Thanh đến đây.
- Tại sao ta lại xui xẻo như vậy! Vương Khả, ngươi là kẻ khốn kiếp, mỗi lần gặp được ngươi, đều không có chuyện tốt!
Nhiếp Thiên Bá buồn bực hô hào.
Nhưng, Vương Khả đã dùng một tấm ván phủ lên cửa động, âm thanh phía dưới không truyền lên được.
Về phần Nhiếp Thanh Thanh trở về, nàng nhìn thấy qua hang động này, đến lúc đó thần thức quét qua, liền có thể phát hiện Nhiếp Thiên Bá, chính mình cũng không cần lo lắng.
- Vương Khả, chúng ta lên đường?
Giới Sắc khe khẽ thở dài.
Hiển nhiên, tin tức tâm ma bản thân chính là Sắc Dục Thiên, đả kích Giới Sắc rất lớn.
- Chờ một chút, ta cũng đổi một thân y phục!
Vương Khả lập tức lấy ra một túi đựng đồ.
- Đổi một thân y phục? Đây là túi trữ vật của Nhiếp Thiên Bá mà?
Giới Sắc kinh ngạc nói.
- Đúng rồi, trong túi trữ vật của Nhiếp Thiên Bá còn có một bộ huyết bào! Chúng ta đi Liên Hoa Huyết Quật, vẫn mặc huyết bào đi!
Vương Khả giải thích.
- Còn một bộ?
Giới Sắc kinh ngạc nói.
Nhìn Vương Khả lấy ra một bộ huyết bào, bắt đầu thay quần áo.
- n, chỉ có một bộ! Không có cách nào, Nhiếp Thiên Bá quá móc! Chỉ có một bộ thay giặt!
Vương Khả vừa thay quần áo, vừa giải thích.
- Bộ của ngươi còn mới nha? Vì sao không cho ta? Lại bảo ta mặc bộ trên người Nhiếp Thiên Bá?
Giới Sắc cổ quái nói.
- Ách, người khác mặc qua, quần áo có mùi mồ hôi bẩn, ta không ưa thích! Ta thích mặc quần áo mới!
Vương Khả ngay thẳng nói.
Giới Sắc: …
Mẹ nó, ta thích? Ngươi mặc quần áo mới, ta mặc quần áo thối lột trên người Nhiếp Thiên Bá? Dựa vào cái gì?
- Giới Sắc, tại sao ngươi nhìn ta như vậy? Tròng mắt lồi cả ra ngoài!
Vương Khả kinh ngạc nói.
Giới Sắc hừ hừ áp chế hoả khí trên người, ngươi còn mặt mũi hỏi vì sao?
Nhưng mà, bị Vương Khả chọc giận, Giới Sắc chợt phát hiện, bản thân không còn khó chịu với tin tức tâm ma nữa.
- Tốt, chúng ta lên đường thôi!
Vương Khả nói ra.
Liền ở Giới Sắc gật đầu.
- Oanh!
Cồn cát không xa nổ tung, một cái đầu rắn to lớn lộ ra ngoài.
- Vương Khả, ngươi để ta tìm thật lâu, ha ha ha ha ha!
Con rắn kia phát ra tiếng cười dữ tợn.
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ:
- Hôm nay thế nào? Tại sao một đợt tiếp một đợt? Xà Vương? Ngươi không phải ở trong Chướng Hải sao? Ngươi cũng tới tham gia náo nhiệt?
- Hôm nay thế nào? Tại sao một đợt tiếp một đợt? Xà Vương? Ngươi không phải ở trong Chướng Hải sao? Ngươi cũng tới tham gia náo nhiệt?
Vương Khả kinh ngạc nhìn Xà Vương!
- Sao ta lại tới đây? A, ha ha ha, hộ pháp đệ tử thân truyền Địa Tạng Vương, Vương Khả? Thiên địa vô cực siêu độ đại hội? Hừ, Chu Yếm nhận được tin tức liền nói cho ta biết, nhờ vả ta đến Chu Kinh, tìm ngươi hảo hảo tâm sự!