- Ọe! Ọe! Ọe!
Tử Bất Phàm nôn mửa liên tục.
- Sư, sư muội? Ngươi, sao ngươi không bị Hồng Loan Mê Tâm Tán ảnh hưởng?
Điền Chân cả kinh kêu lên.
Tử Bất Phàm cảm giác mình đã phun cả nước vàng ra ngoài mặc dù hôi thối trùng kích đầu óc, nhưng, người đã thanh tỉnh, lực lượng toàn thân cũng quay về rồi.
- Ảnh hưởng? Điền Chân, ngươi là kẻ khốn kiếp đáng chết, đi chết đi! Ọe ~~~~~~~~!
Tử Bất Phàm rống to một tiếng.
Trong khi rống to, đột nhiên vung ra Thiểm Điện Thần Tiên.
- Oanh tạch tạch tạch!
Vô số lôi điện nổ tung, trong nháy mắt, tất cả mọi người bị dìm trong biển lôi điện.
- Không!
Điền Chân cả kinh kêu lên.
Điền Chân phía trước trọng thương, còn không có triệt để khôi phục đây, chỗ nào chịu được Tử Bất Phàm 1 kích toàn lực? Huống chi, quần mới thoát đến một nửa a, còn kéo quần lên đây, cái này đằng không ra tay a.
Trong nháy mắt, Điền Chân bị tạc bay ra ngoài.
Vương Khả, Giới Sắc nhận lôi điện dư ba, cũng là đột nhiên tóc nổ dựng thẳng mà lên.
Lôi điện cuồn cuộn bị thân thể Vương Khả hấp thu, đang tăng cường trọc chân nguyên của Vương Khả, vừa mới cho đi một ít, trong chớp nhoáng đã bù lại, hơn nữa còn tăng lên rất nhiều.
- Tử Bất Phàm, ngươi lấy oán trả ơn, a!
Vương Khả kêu lên thảm thiết.
- Oanh!
Trong kinh hoàng, Điền Chân xông phá địa cung, bỏ chạy ra bên ngoài.
- Muốn chạy, nằm mơ! Đứng lại cho ta!
Tử Bất Phàm tức giận rống to một tiếng.
- Oanh!
Vung trường tiên lên, giống như có mười đầu lôi long nổ tung giữa bốn bức tường, xông lên trời, Tử Bất Phàm càng nắm lấy chủ tiên, giống như Lôi Thần, khí thế hung hăng nhào về phía Điền Chân.
- Sư muội, bớt giận!
Nơi chân trời xa xôi có tiếng kêu thảm thiết của Điền Chân vọng lại.
- Đứng lại cho ta, ọe ~~, dừng lại! Ọe ~~~~~~~~~!
Tử Bất Phàm vừa nôn mửa, vừa truy sát, trong thời gian ngắn, Điền Chân bay xa và Tử Bất Phàm phun ra ra nước vàng biến mất trên bầu trời.
Vương Khả nhìn lỗ thủng lớn trên bầu trời:
- Chúng ta đã an toàn?
- Đúng vậy, Vương Khả, ngươi vừa rồi cho Tử Bất Phàm ăn cái gì? Lại có thể giải thuốc mê trong người nàng?
Giới Sắc tò mò hỏi.
- Làm sao? Ngươi cũng muốn ăn một miếng?
Vương Khả nhìn về phía Giới Sắc.
Giới Sắc: …
Tại sao ta cảm giác, ngươi muốn bẫy ta?
Tử Bất Phàm khí thế hung hăng truy sát Điền Chân! Địa cung đã an toàn.
Vương Khả đương nhiên không ở lại nơi này, hắn xé hàng rào ra.
- Tốt rồi, chúng ta có thể đi, đi mau, đi mau!
Vương Khả vội vàng nói.
Vừa nói, Vương Khả liền chạy mất dạng.
Giới Sắc trợn mắt nhìn bóng lưng Vương Khả rời đi, ngươi không phải đến mang ta trở về sao? Tại sao tự chạy?
Đang lúc khó hiểu, Giới Sắc cũng không nghĩ nhiều, hắn ra khỏi lồng giam, tìm được đường đi ra ngoài.
Vương Khả chạy? Không, Vương Khả chạy vào đại điện cách đó không xa.
- Phát tài, phát tài, một trăm vạn cân linh thạch, còn có lông vũ màu vàng!
Vương Khả kích động nói.
Một cước đá văng cửa cung điện kia.
Lập tức nhìn thấy, một lông vũ lơ lững giữa không trung, lông chim vàng chính là lông chim Tử Bất Phàm dùng thôi động đi ra Như Lai Thần Cước.
- Linh thạch đâu? Một trăm vạn cân linh thạch đâu?
Vương Khả cả kinh kêu lên.
Thế nhưng mà, bên trong đại điện rỗng tuếch, nào có linh thạch.
Vương Khả nhìn lông vũ đã được chữa trị, sắc mặt vô cùng khó coi:
- Ngươi đúng là nhà giàu ăn tiền, một trăm vạn cân linh thạch, lúc này mới bao lâu, đều ăn sạch?
Vương Khả buồn bực, cẩn thận đem kim vũ mao cầm trong tay.
- Được rồi, Thiểm Điện Thần Tiên bị Tử Bất Phàm cầm đi, ta lúc đầu bị thua lỗ lớn, dùng chiếc lông chim vàng này đền bù tổn thất đi.
Vương Khả nhanh chóng nhét lôn g vũ vào ngực.
Thu hồi kim vũ mao, Vương Khả một gian cửa một gian cửa đá văng.
- Oanh! Oanh! Oanh!...-
Những gì nhìn thấy trong mắt, toàn bộ đóng gói mang đi, dù sao Vương Khả cứ thả vào trong vòng tay trữ vật. Đồ của Điền Chân, không cần thì phí. Phải đền bù tổn thất tâm thần lúc trước mới được.
Sau một phen thao tác, Vương Khả mới hùng hùng hổ hổ đi ra cánh cửa cuối cùng.
- Mẹ nó, tất cả đều là đủ loại tư liệu? Còn không có két sắt, chỉ có một ít bảo kiếm, binh khí phổ thông, cho rằng ta thu đồng nát?
Vương Khả buồn bực mắng.
Mắng xong cẩn thận giấu vào trong vòng tay trữ vật, lúc này mới đi tìm Giới Sắc.
- Đại sư? Ngươi đến đâu rồi?
Vương Khả kêu lên.
Nhưng, phía dưới im ắng không có âm thanh.
- Ta lên! Vương Khả thí chủ, khả năng, khả năng có phiền toái!
Phía trên có tiếng Giới Sắc nói vọng xuống.
Vương Khả biến sắc, lập tức nhìn phía trên lỗ lớn, bỗng nhiên nhảy lên trên.
Khách sạn ban đầu bị Tử Bất Phàm lao ra, có vô số lôi điện nổ san bằng, trước mắt đã biến thành phế tích.
Cũng không rõ Giới Sắc bò lên khi nào, đứng ở ranh giới phế tích, sắc mặt khó coi, bởi vì, ở trước mặt Giới Sắc có một nam tử đang đứng.
- Mộ Dung Lục Quang? Sao ngươi tìm tới nơi này?
Vương Khả cả kinh kêu lên.
- Chủ thượng, thuộc hạ tìm ngươi, tìm rất lâu, rốt cuộc tìm được!
Mộ Dung Lục Quang cực kỳ cung kính bái Giới Sắc.
Sắc mặt Giới Sắc khó coi:
- Sao ngươi tìm được nơi này?
- Thuộc hạ luôn tiềm phục trên không Chu Kinh Trấn Ma Tự, chính là Vương Khả dùng danh nghĩa của ngươi giả danh lừa bịp kiến tạo Trấn Ma Tự, nghe được đối thoại của bọn họ, mới biết được Tử Bất Phàm bắt ngươi. Thế là, thời điểm Tử Bất Phàm bắt Vương Khả rời đi, ta luôn theo đuôi, thế nhưng đuổi tới một nửa, mất dấu! Nhưng ta cũng tìm kiếm ngài khắp nơi, ngay vừa rồi, Tử Bất Phàm lôi quang trùng thiên, hấp dẫn ta chú ý, lập tức chạy đến, vừa vặn thấy được chủ thượng!
Mộ Dung Lục Quang giải thích.
Giới Sắc biểu tình cổ quái:
- Lần trước ta đã nói với ngươi, ngươi hiểu lầm, ta không phải chủ thượng của ngươi!
- Chủ thượng, Liên Hoa Huyết Quật hai đại hộ pháp, Thử Vương và Huyết Bào Lão Tổ đã phản bội ngài! Thuộc hạ phải bảo vệ an toàn của ngài!
Mộ Dung Lục Quang lại nói.
- Ta đã nói với ngươi, ngươi nhận lầm người!
Giới Sắc buồn bực nói.
Vương Khả đi lên phía trước:
- Mộ Dung Lục Quang, ngươi thật quên chuyện lúc trước?
Mộ Dung Lục Quang lạnh lùng nhìn về phía Vương Khả:
- Quên cái gì? Ta luôn là thuộc hạ của chủ thượng!