Giới Sắc đại sư lắc đầu.
Tử Bất Phàm mặt đen lại nhìn về phía Giới Sắc đại sư, giống như muốn động thủ.
- Tử đường chủ bớt giận, hắn có bệnh, ngươi đừng chấp nhặt với hắn, chậm rãi hỏi, từ từ sẽ đến!
Vương Khả ngay lập tức tiến lên trấn an.
Tử Bất Phàm trợn mắt nhìn Vương Khả:
- Ta đương nhiên nhìn ra hắn có bệnh, ngay cả mình là ai đều không nhớ rõ, hừ!
- Bần tăng vẫn nhớ mình là ai, là các ngươi hiểu lầm ta là Sắc Dục Thiên! Các ngươi dựa vào cái gì chứng minh ta là Sắc Dục Thiên?
Giới Sắc đại sư trầm giọng nói.
Tử Bất Phàm sắc mặt cứng đờ, đúng a, dựa vào cái gì a? Bởi vì Vương Khả nói?
Tử Bất Phàm cổ quái nhìn về phía Vương Khả, đây thật là Sắc Dục Thiên sao?
- Bần tăng là tăng nhân Độ Huyết Tự, thụ lệnh sư tôn đóng quân Trấn Ma Tự! Pháp danh Giới Sắc! Ta nghĩ, các ngươi đều hiểu lầm ta, bần tăng đã đóng quân Trấn Ma Tự hơn một trăm năm! Làm sao lại biến thành Sắc Dục Thiên?
Giới Sắc hòa thượng trầm giọng nói.
Tử Bất Phàm nhíu mày nhìn về phía Vương Khả:
- Ngươi tới giải thích một chút!
- Ta?
Vương Khả nhíu mày.
Chẳng lẽ, muốn ta gõ hắn một ám côn lần nữa, cũng để nhân cách khác trở về?
Bất kể là Giới Sắc hay là Sắc Dục Thiên, hắn đều là đại lão Nguyên Anh cảnh, hiện tại chỉ suy yếu mà thôi, vạn nhất nhớ lại ta từng đánh hắn, hắn lại gây sự với ta thì sao? Ám côn lần trước có thể hồ lộng qua, lần này lại làm?
Điền Chân chợt châm ngòi nói:
- Nhắc tới Trấn Ma Tự, ta lại nghĩ tới, Vương Khả ở Chu Kinh, cũng tạo ra Trấn Ma Tự, bên trong cũng có một Giới Sắc thánh tăng, đối ngoại giả danh lừa bịp!
- n? Vương Khả, ngươi bảo người khác giả mạo ta?
Giới Sắc đại sư trợn mắt.
- Không phải ta giả mạo, là Bất Giới hòa thượng giả mạo, ta chỉ làm hộ pháp!
Vương Khả lập tức làm rõ.
- Là sư tôn ta? Ách, a di đà phật, sư tôn làm như vậy nhất định có thâm ý, là ta hiểu lầm, xin Vương Khả thí chủ thứ lỗi!
Giới Sắc đại sư lập tức khách khí bồi lễ.
Điền Chân: …
Liền kết thúc? Người khác giả mạo ngươi, ngươi không tức giận? Còn nữa, người giả mạo ngươi lại là sư tôn của ngươi? Vương Khả lừa gạt ngươi đấy, ngươi còn tin tưởng?
- Còn nữa, Vương Khả và hòa thượng kia, đối ngoại tuyên truyền, Giới Sắc thánh tăng là đệ tử Địa Tàng Vương Bồ Tát! Ngươi làm sao?
Điền Chân tiếp tục châm ngòi nói.
- A di đà phật, bần tăng tu hành chính là phật pháp Địa Tàng nhất mạch! Bái chính là Thích Ca Địa Tàng! Nói là đệ tử Địa Tàng Vương Bồ Tát, là ta với cao, nhưng, cũng không có sai!
Giới Sắc hòa thượng giải thích với Điền Chân.
Điền Chân: …
Ngươi và Vương Khả đều giống nhau, thật không biết xấu hổ. Vương Khả chỉ là thổi, ngươi trực tiếp trèo lên Địa Tàng Vương Bồ Tát?
- Tốt rồi, đừng nói nhảm, Vương Khả, ngươi hỏi tới, ta nghĩ biết rõ, đệ nhất đường chủ nhìn chằm chằm vào bí bảo, rốt cuộc là cái gì? Tử Bất Phàm nhìn về phía Vương Khả.
- Giới Sắc đại sư, ngươi xem, ngươi hoàn toàn bị bao vây, ngươi nghĩ ra ngoài không?
Vương Khả hỏi.
- A di đà phật, bần tăng tự nhiên muốn ra ngoài, bần tăng được sư tôn chỉ điểm, muốn đi Liên Hoa Huyết Quật, tìm về tu vi đã mất! Chỉ tiếc nửa đường bị kiếp nạn này!
Giới Sắc hòa thượng thở dài nói.
- Vị Tử đường chủ này đáp ứng, miễn là ngươi nói ra đệ nhất đường chủ truy tìm bí bảo là gì, liền có thể thả ngươi ta đi ra! Ngươi nghĩ đến cái gì, mau nói đi?
Vương Khả mong đợi nhìn về phía Giới Sắc đại sư.
Mặc dù Tử Bất Phàm không có dự định phóng thích Giới Sắc hòa thượng, nhưng, Vương Khả khổ khuyên, Tử Bất Phàm đương nhiên sẽ không vạch trần.
- A di đà phật, bần tăng không biết bí bảo gì! Không cách nào nói ra! Đồng thời, trong mắt bần tăng không có hạt cát, ta liếc mắt liền ra nàng là tà ma! Bần tăng một lòng vì chính đạo, làm sao có thể thoả hiệp với tà ma? Vương Khả thí chủ, ta thấy ngươi làm người không sai, xin đừng thông đồng làm bậy với tà ma! A di đà phật!
Giới Sắc đại sư chắp tay trước ngực, nghiêm túc nói.
- Hừ, không biết tự lượng sức mình!
Tử Bất Phàm hừ lạnh một tiếng, hất tay áo lên.
Giới Sắc trong nhà giam, trong nháy mắt bị một đạo khí tức đánh bay vào góc tường.
- Bành!
- Phốc!
Giới Sắc gặp trở ngại, phun ra một ngụm máu tươi.
- A di đà phật, tà bất thắng chính!
Giới Sắc hòa thượng chắp tay trước ngực, sắc mặt nghiêm túc tụng kinh.
Vương Khả ba người đưa mắt nhìn nhau.
- Tử đường chủ, không phải ta không cố gắng, ngươi thấy được, Giới Sắc đại sư làm người cổ hủ! Ta cũng không có cách nào, ngươi cũng đừng nổi giận! Ngươi thấy như vậy rất tốt? Ta dẫn hắn về động phòng trước, chờ hắn nghĩ thông suốt rồi, nghĩ tới điều gì, ta phái người thông tri ngươi, như vậy rất tốt?
Vương Khả mong đợi nhìn về phía Tử Bất Phàm.
Tử Bất Phàm mặt đen lại, loại lời này, ngươi thật có mặt mũi nói ra?
- Vương Khả, chính ngươi cũng là tù nhân, còn không biết xấu hổ nói ra lời này? Thật xem nơi này là nhà của ngươi hay sao?
Điền Chân trợn mắt nói.
- Điền trưởng lão, ta và Tử đường chủ nói chuyện với nhau, mắc mớ gì tới ngươi?
Vương Khả buồn bực nói.
- Đây là địa bàn của ta! Đương nhiên có chuyện của ta, ngươi dám gạt sư muội! Hừ, ngươi cho rằng, ngươi còn có thể rời khỏi địa cung bí mật này hay sao?
Điền Chân lạnh lùng nói.
- Tử đường chủ nói, nàng không giết ta!
Vương Khả trầm giọng nói.
- Ta nói, đây là khu vực của ta, do ta quyết định! Hừ, chẳng phải ngươi rất quen với hoà thượng này? Liền giam chung một chỗ đi, khi nào ngươi hỏi ra tin tức sư muội ta muốn biết, chúng ta lúc nào sẽ thả ngươi ra ngoài!
Điền Chân trầm giọng nói.
- Cái gì? Ngươi muốn giam giữ ta?
Vương Khả biến sắc.
Điền Chân lại mở cửa nhà tù, đẩy tay, đẩy Vương Khả vào trong lao. Giam chung với Giới Sắc hòa thượng.
- Cứu!
Cửa nhà tù đóng lại.
- Tử đường chủ, ta là vô tội! Ta còn tìm Thiểm Điện Thần Tiên cho ngươi, ta có đại công lao! Ngươi không thể đối xử với ta như vậy.
Vương Khả lo lắng nói.
Tử Bất Phàm lại lạnh lùng nhìn về phía Vương Khả:
- Vương Khả, Điền Chân nói rồi, ngươi không nghe thấy sao? Ngươi hỏi đi, hỏi ra tin tức ra muốn thì ta sẽ thả ngươi ra!