Bất Diệt Thần Vương

Chương 566: Xúc phạm đệ tử Bồ Tát phải gặp trời phạt




- Điền trưởng lão, chuyện gì cũng có thể đàm luận, ngươi đừng đả thương thánh tăng!

Vương Khả lo lắng kêu lên.

- A di đà phật, Điền Chân trưởng lão, nếu ngươi dám bất kính với thánh tăng, sẽ gặp trời phạt.

- Đúng vậy, đệ tử của Bồ Tát, cũng là người ngươi có thể xúc phạm sao? Điền trưởng lão, mau rời đi!

- Điền Chân, thánh tăng chính là đệ tử Bồ Tát chuyển thế, ngươi dám đả thương hắn, thiên lôi đánh xuống!

Một đám hòa thượng khiển trách nói.

Điền Chân: “…!”

Đám não tàn các ngươi, thiên lôi đánh cái rắm. Bị kẻ lừa đảo Vương Khả lừa cho quay mòng mòng, còn nói với ta những cái này?

- Hừ, hiện tại ta sẽ để các ngươi nhìn xem, Vương Khả lừa các ngươi thế nào, còn có thánh tăng giả này, rốt cuộc là thứ gì? Cửa địa ngục, ta khinh!

Điền Chân gào to.

Trong tiếng gào to, vung tay lên, một luồng cuồng phong thổi đến.

- Đừng!

Vương Khả kinh ngạc kêu lên.

- Dừng tay! Một đám hòa thượng hoảng sợ.

“Ầm!”

Điền Chân cuối cùng vẫn là Nguyên Anh Cảnh, chẳng sợ giờ phút này thương thế chưa lành, cũng là Nguyên Anh Cảnh. Hơi thở khủng bố nhất thời đánh bay các hòa thượng vọt đến, gió bão thật lớn, đánh bay nóc nhà Trấn Ma Tự.

Rầm rầm!

Nóc xà xốc lên, dẫn đến vô số dân chúng kinh hô, một đám đệ tử Tiên môn bảo hộ dân chúng.

Một đám hòa thượng té ngã trên mặt đất, nhất thời kinh sợ.

- Xúc phạm thánh tăng sẽ gặp báo ứng!

Một hòa thượng phẫn nộ nói.

- Điền Chân, ngươi sẽ gặp báo ứng!

Một đám hòa thượng mắng.

- Trời phạt? Trời phạt cái gì? Các ngươi đều bị lừa rồi? Xem ta chỉ cho các ngươi xem!

Điền Chân cười to dữ dội.

Rầm rầm!

Đột nhiên, thiên lôi từ trên trời giáng xuống, ầm ầm bổ lên chân thân Điền Chân.

Điền Chân không kịp phòng ngự, nhất thời lảo đảo, thiếu chút nữa rơi xuống từ không trung.

Thiên lôi? Bỗng nhiên đánh xuống!

Tất cả dân chúng, tất cả hòa thượng, tất cả đệ tử Tiên môn đều biến sắc, tình huống gì vậy?

- Trời phạt, là trời phạt!

- Người xúc phạm thánh tăng, thiên lôi đánh xuống!

- Thánh tăng quả nhiên là thánh tăng, chịu Bồ Tát chúc phúc!

- Điền Chân khinh nhờn thánh tăng, đáng đời!

Tiếng hô của một đám hòa thượng.

Điền Chân cũng kinh ngạc nhìn lên mây trắng trên bầu trời.

- Cái gì vậy?

Điền Chân bay lên trời.

Ngay khi Điền Chân muốn nhảy vào trong mây, đột nhiên, trong mây xuất hiện ánh sáng.

“Rầm!”

Ánh sáng chói mắt, mơ hồ có kiếm quang từ trên trời giáng xuống, kiếm quang dài trăm trượng, giống như thanh thiên địa bảo kiếm, hung hăng trảm lên người Điền Chân.

- Cái gì?

Điền Chân cả kinh kêu lên.

Sợ hãi đón nhận kiếm.

Ầm!

Một tiếng nổ, trường kiếm trong tay Điền Chân nổ vỡ, thiên kiếm sáng chói lại chém lên người Điền Chân. Điền Chân toàn lực phòng hộ để không bị giết, nhưng cho dù vậy cũng như viên thiên thạch, bay từ trên trời xuống.

Rầm!

“Phụt!”

Điền Chân rơi xuống đất, ói ra máu tươi. Bả vai vừa chữa thương lần nữa xé mở, cánh tay thiếu chút nữa rớt xuống, nửa thân người toàn là máu tươi.

- Mộ, Mộ Dung Lục Quang? Sao lại như vậy! Ngươi sao lại ở bầu trời chờ ta? Phụt!

Điền Chân lại phun máu tươi.

Nếu là thời kì toàn thịnh, Điền Chân không sợ Mộ Dung Lục Quang, nhưng mấu chốt, lần trước bị Ma Tôn đánh thương thảm hại, đến bây giờ còn chưa khôi phục. Lấy thân thể suy yếu đối đầu Tru Ma Bạt Kiếm Thuật của Mộ Dung Lục Quang, tự nhiên sẽ bị thương nặng.

Mộ Dung Lục Quang ngồi trên không.

Đàn giảng kinh phía dưới, Mộ Dung Lục Quang không quan tâm, Vương Khả và thánh tăng nói khoác, Mộ Dung Lục Quang cũng không để ý, đại náo phía dưới, Mộ Dung Lục Quang cũng không quan tâm. Mộ Dung Lục Quang chỉ để ý chủ thượng Giới Sắc! Mộ Dung Lục Quang biết, Vương Khả đang lợi dụng Trấn Ma Tự dụ dỗ hòa thượng Giới Sắc đến. Tòa Trấn Ma Tự là mấu chốt hấp dẫn Sắc Dục Thiên.

Ngôi miếu này rất quan trọng với Mộ Dung Lục Quang. Nhưng có người đến quấy rối, còn muốn hủy Trấn Ma Tự! Mộ Dung Lục Quang sao có thể nhịn?

Trấn Ma Tự bị hủy, ta làm sao đây? Ta làm sao tìm Sắc Dục Thiên? Ta còn phải chờ Sắc Dục Thiên tìm đến cửa, ngươi gây sự cái gì? Đối với Mộ Dung Lục Quang, ai trở ngại mình tìm Sắc Dục Thiên, người đó đều phải chết!

Khi Điền Chân bay lên nóc nhà Trấn Ma Tự, Mộ Dung Lục Quang ra tay trong nháy mắt.

- Thiên lôi!

Mộ Dung Lục Quang vung trường kiếm trong tay.

“Ầm!”

Một luồng ánh sáng thiên lôi nổ đến.

Điền Chân giận dữ, nhất thời bay lên tận trời, muốn tìm Mộ Dung Lục Quang tính sổ.

Mộ Dung Lục Quang đã trở thành kẻ thù của hắn, sao có thể để hắn thoát, hai mắt sửng sốt, trường kiếm phóng bên hông, trong mắt phát lạnh.

- Tru Ma Bạt Kiếm Thuật!

- Thử Ngâm!

Một kiếm chứa toàn bộ lực lượng của Mộ Dung Lục Quang, nháy mắt chiếu sáng thiên địa! Hóa thành một thiên kiếm chém xuống.

Ầm!

Điền Chân vốn bị thương, nháy mắt thương thế càng thêm nghiêm trọng, rơi xuống đại địa. Cánh tay, bả vai thiếu chút nữa rách lần nữa. Dù vậy, máu tươi văng khắp nơi, vô cùng thê thảm. Đây không phải thảm nhất! Thảm nhất là một đám hòa thượng đều hưng phấn. Tưởng Bồ Tát hiển linh, tru sát người khinh phật. Nhất thời phải biểu hiện trước mặt Bồ Tát, cùng lúc, chuộc lại lỗi lầm nghi ngờ thánh tăng, cũng là lưu lại ấn tượng tốt với Bồ Tát và thánh tăng, lúc này, ai sẽ lùi bước?

- Bồ Tát hiển linh, tru sát người kinh thường thánh tắng

Một hòa thượng hô gào.

- Tốt lắm! Chúng ta vì thánh tăng chém giết kẻ khinh nhờn Phật giáo này!

- Kim Cương Xử!

- Hỏa Diễm Cà Sa!

- Kim Cương Bát!

- La Hán Côn!

Nhất thời, một đống pháp bảo đập về phía Điền Chân trọng thương.

Nhìn thấy pháp bảo Phật môn ùn ùn bay đến mình, Điền Chân trọng thương rốt cuộc sợ hãi. Nếu ở thời kì toàn thịnh, Điền Chân sẽ không sợ. Nhưng Điền Chân đang trọng thương chưa lành, lại bị Mộ Dung Lục Quang trảm đến thương thế tăng thêm, hiện tại làm sao ngăn cản? Hòa thượng này điên rồi, pháp bảo gia truyền đều liều mạng thúc giục. Thậm chí có hai hòa thượng còn tự bạo pháp bảo của mình, chứng minh tâm hướng phật, sao như vậy?

- Hãy nghe ta nói, hãy nghe ta nói. Không phải như các ngươi nghĩ! Là Mộ Dung Lục Quang! Hãy nghe ta nói, ta không lừa các ngươi!

Điền Chân trọng thương cả kinh kêu lên.

“Ầm!”

- A!

Một đám Phật môn xông kích đến, chỗ Điền Chân nổ tung.

- A di đà phật!

Tất cả hòa thượng hưng phấn chắp tay thành chữ thập, hét lên.